Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 203:

Giọng Quý Tiêu Hàn hơi khàn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của tiểu vương phi, nói "Bảo bối, đừng cử động nữa."

Nhưng tiểu vương phi đã sớm ngủ say, làm sao nghe được?

Tô Oản Nhan thể chất thiên hàn, gặp phải Quý Tiêu Hàn như lò lửa lớn vậy, thời điểm tỉnh táo còn có thể khắc chế chút ít, nhưng khi nàng ngủ say, xuất phát từ bản năng đều sẽ không tự giác lại gần bên người hắn. Giờ phút này bị nam nhân ôm chặt trong ngực, càng thuận tiện cho động tác của nàng.

Trong chốc lát, trên đỉnh đầu tiểu vương phi liền truyền đến vài tiếng vang áp lực, thanh âm kia khàn khàn mang theo vài phần làm cho lòng người run rẩy. Sau khi ngủ, Tô Oản Nhan không còn rụt rè như khi thanh tỉnh, tay không thành thật, miệng cũng không thành thật theo, một đường rầm rì ghé sát nguồn nhiệt, dán cánh môi hơi lạnh của mình lên một mảnh da mềm mại ấm áp. Sau đó, tiếng áp lực kia càng dễ nghe...

Tiêu Nhị cùng Tiểu Ngũ phân biệt đứng hai bên xe ngựa, hai người không nhìn thấy đối phương nhưng đều đồng thời lui ra bên cạnh vài bước, kéo dài khoảng cách với xe ngựa.

Sau khi tiếng động đầu tiên vừa phát ra từ bên trong xe ngựa, hộ vệ đánh xe liền kịp thời niêm phong thính giác của mình, bây giờ hắn chỉ là một phu xe mắt sáng, còn những điều khác hắn một mực không biết.

Bởi vì bản thân hồn nhiên vô tình ngủ nướng một giấc, lại gán cho Tiêu vương gia và mình một hình tượng cao lớn nào đó, sau khi Tô Oản Nhan "làm xằng làm bậy", ngủ càng ngày càng say, mãi đến khi nàng bị tiếng ồn ào ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

Quý Tiêu Hàn vẫn ôm tiểu vương phi ngồi trong xe ngựa, trong tay còn nhàn nhã cầm một quyển sách đang lật xem, cảm nhận được động tĩnh của người trong lồng ngực, nam nhân cúi đầu, nhìn tiểu vương phi sau khi mở mắt nghe rõ tiếng ồn ào bên ngoài, trong chốc lát ánh mắt trở nên trong veo, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi sao?"

Thủ pháp lưu loát giống như chém cải trắng, mỗi tay một người, rất nhanh mấy hộ vệ đi theo phía sau đã sắp không xách nổi, bọn họ cũng không tiếp tục di chuyển theo, quét sạch một sân bãi, xếp chồng toàn bộ những người bị đánh ngất lên nhau như xếp La Hán, chờ đến khi những nạn dân quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin đó phản ứng lại, đã xếp thành một ngọn núi nhỏ cao ngất.

Nhắc tới lại cảm thấy khá nực cười, mỗi khi bọn họ gặp phải nạn dân sẽ không có chuyện gì tốt, mỗi lần đều phải xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, ai! Lần này không biết lại phải tổn thất cái gì nữa.

Lời nói của Quý Tiêu Hàn vẫn có độ tin cậy rất cao ở trong lòng nàng, hắn nói như vậy thì chắc chắn ngụ ý rằng bọn họ đã có chuẩn bị từ trước, cũng phải, Tuyền Châu là mục tiêu của Quý Tiêu Hàn, hắn không thể mặc kệ có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn cản trở hắn.

Sau khi Tiêu Nhất bắt được toàn bộ sát thủ trà trộn vào đám nạn dân, khi nhìn thấy tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt sợ hãi, thì hắn cười cười, nói: "Không phải chuyện của các ngươi, các ngươi tiếp tục gào, đừng sợ."

Quý Tiêu Hàn nghe được tiểu vương phi thở ngắn than dài, mỉm cười đỡ nàng ngồi dậy, dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, nói: "Lần này chúng ta nhất định có thể thuận lợi tiến vào thành, vương phi an tâm chờ một lát là được."

Xa xa, Tô Oản Nhan thấy Tiêu Nhất trà trộn vào trong đám người, hắn linh hoạt chạy tới chạy lui trong đám người, thỉnh thoảng đánh ngất kéo đi mấy người, cũng có thời gian cảnh giác phòng bị trước, đánh nhau với hắn, nhưng đều đánh không lại mấy chiêu của Tiêu Nhất, lập tức bị đánh ngất kéo đi.

Tô Oản Nhan gật đầu, cẩn thận vén rèm xe lên một chút, nhìn thoáng qua, đội ngũ lưu đày của bọn họ bị mấy trăm người ăn mặc rách nát vây quanh, bọn họ không nháo cũng không cướp, chỉ quỳ trên mặt đất dập đầu với mấy quan viên Thúc Minh Viễn kia, nghe không rõ họ nói điều gì, nhưng nghĩ đến đây chính là đám nạn dân mà Quý Tiêu Hàn nói, bởi vì tri phủ Tuyền Châu hạ lệnh phong tỏa thành mà bị chặn lại.

Trong nháy mắt tiếng ồn ào dần biến mất, suy cho cùng bất cứ ai thấy được chuyện giật gân như vậy, đều sẽ bị dọa sợ, cho dù bọn họ đều có thể nhìn ra được, những người đó vẫn còn sống.

Tô Oản Nhan gật đầu,"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận