Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 250:

Quý Tiêu Hàn gật đầu: "Cũng tốt, Tô Dung Yên không thông minh bằng vương phi, vừa rồi bị ngươi vạch trần, tất nhiên hoang mang, đêm nay nhất định sẽ liên lạc với người nọ, vậy đêm nay chúng ta có thể thu lưới rồi."

Tô Oản Nhan không chút hoài nghi Tô Dung Yên ngu xuẩn, nói: "Nếu nàng đủ thông minh, thì nên biết, lúc này chỉ cần bảo toàn người nọ, chẳng khác nào bảo toàn cơ hội sống của nàng, đáng tiếc là, vị muội muội này của ta, từ trước đến nay là một người nhìn nhận không rõ."

Quý Tiêu Hàn thấy rốt cục đã dời được lực chú ý của tiểu vương phi đi, tay cầm bàn tay nhỏ bé của nàng cũng chậm rãi khép lại, dời bàn tay nhỏ bé của tiểu vương phi đang bên hông của mình đi, được tiểu vương phi ban thưởng một ánh mắt xem thường thật lớn, cảm thấy mỹ mãn ôm người ngồi xuống đút ăn.

"Bổn vương rất cao hứng, đây là lần đầu tiên Vương phi thừa nhận thân phận của bổn vương." Đút xong một khối bánh hạt dẻ, giọng điệu Quý Tiêu Hàn dịu dàng, cúi đầu, dịu dàng, rơi vào tai Tô Oản Nhan, có thêm loại tình ý khác.

Lông mi Tô Oản Nhan run rẩy, có chút không được tự nhiên xoay eo: "Ngươi vốn là phu quân của ta, cái gì mà thừa nhận với không thừa nhận chứ?"

Lời nói này là đương nhiên, nếu không phải Quý Tiêu Hàn biết tiểu vương phi có tâm tư muốn rời khỏi hắn, hắn đều sẽ tin.

Quý Tiêu Hàn giơ tay lau đi miếng bánh trên khóe miệng tiểu vương phi, lắc đầu: "Cái đó không giống, thân phận người khác ban, có thể quan trọng như một câu khẳng định của bảo bối sao? Vương phi, có phải muốn cùng bổn vương phu xướng phụ tủy không? Hửm?"

Tô Oản Nhan xấu hổ, nghĩ thầm Quý Tiêu Hàn nam nhân này, từ khi số lần hai người lăn giường càng thường xuyên, kĩ năng nói lời âu yếm cũng càng ngày càng cao thâm.

Tô Oản Nhan: "..."

Tô Oản Nhan cười ranh mãnh, vội vàng đẩy Quý Tiêu Hàn, đúng lý hợp tình nói: "Vương gia, buông tay, ta đi xem một chút."

"Được rồi được rồi! Đúng đúng đúng, chúng ta lạc phu xướng phụ tùy, ngươi cạc cạc giết lung tung ở phía trước, ở phía sau ta đưa mộc thương khiêng pháo, yên tâm đi, ta nhất định sẽ toàn tâm trợ lực giúp ngươi!" Cuối cùng, vẫn là Tô Oản Nhan bại trận trước, ai bảo nàng là nhan cẩu chỉ trọng độ sắc đẹp cơ chứ?Bị một đại mỹ nam nhìn như vậy, đã làm tan chảy trái tim nhỏ bé của nàng mất rồi.

Là giọng nói của Hòa bá, nghe kỹ, tựa hồ còn đi theo cùng Dung ma ma và tiểu nữ oa, Dung ma ma ôm tiểu nữ oa thường xuyên đi bộ trong tửu lâu, một đám đại lão gia nhìn thấy một tiểu gia hỏa mềm mại đáng yêu như vậy, mỗi người đều sẽ dừng lại trêu đùa một phen.

Nàng đều đã chuyển ra hết vũ khí trong không gian, còn muốn nàng phu xướng phụ tùy như thế nào nữa đây?

Hòa bá nghe vậy, cũng có chút hưng phấn, hắn xoa tay: "Vương phi nương nương, lúc này có thể động thủ rồi sao?"

Nghe hắn nói lời trong lời ngoài oan uất nhiệt tình, nếu không biết khéo còn tưởng rằng ngày thường nàng cứ bắt nạt hắn như thế nào đấy.

Quý Tiêu Hàn liếc xéo tiểu vương phi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cười không nói, chẳng qua theo lời buông lỏng cánh tay tiểu vương phi ra.

"Đúng đúng, vương phi khẳng khái lại hào phóng, bản vương khắc ghi trong lòng." Quý Tiêu Hàn ngoài miệng đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn thẳng tiểu vương phi, rất có tư thế như thể nếu nàng không trả lời thì sẽ nhìn đến cùng trời cuối đất mà chọc cười Tô Oản Nhan.

Nhưng không thể không nói, khuôn mặt Quý Tiêu Hàn lạnh lùng tuấn mỹ, nhìn nàng bày ra một biểu tình đáng thương, nàng rất khó không động tâm: "Ta không phải vẫn rất ủng hộ ngươi sao? Ngươi đã quên súng tiêu âm? Mấy chục rương lựu đạn?"

Ngoài cửa lúc này có người gõ cửa: "Chủ tử, vương phi nương nương, Tô Dung Yên nói có chuyện muốn nói với người."

Tô Oản Nhan nhân cơ hội vội vàng từ trong ngực Quý Tiêu Hàn chạy đi, sợ nam nhân một giây sau sẽ đổi ý, mở cửa phòng, nàng cười híp mắt nói: "Hòa bá, phân phó mọi người, buổi tối chuẩn bị bắt ba ba."

Quý Tiêu Hàn cúi đầu, hôn lên trán tiểu vương phi: "Lời này của vương phi, bổn vương đã ghi nhớ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận