Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 375:

Nghe được như vậy, lông mày Quý Minh Sóc giật giật. Hắn xoay người, một phát cầm lên bát cơm ở lỗ đưa cơm, một phát hướng về phía lão thái giám đập tới, giận dữ quát,"Cút"

Lão thái giám uyển chuyển nhẹ nhàng né tránh, nhìn chén vỡ tan tành trên mặt đất, ý cười tràn đầy đáy mắt,"Tinh lực chủ tử vẫn tràn đầy. Xem ra mấy ngày nay lão nô đưa đồ ăn tới cho ngài quá ngon miệng. Nếu ngài không quý trọng, vậy hai ngày này lão nô sẽ không tới đưa cơm."

Nói xong, lão thái giám xoay người rời đi. Trước khi đi còn chiếu cố ngục tốt không nên quấy rầy chủ tử nhà hắn nghỉ ngơi, mấy ngày nữa hắn lại đến thăm.

Ngục tốt làm việc trong thiên lao, cũng đều là con cháu thế gia bênh cạnh hoàng thành, thấy gió đổi chiều, a dua nịnh hót, thấy tiền sáng mắt. Những điều này bọn hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Huống chi, Quý Minh Sóc thân là thái tử tiền triều, vốn không có khả năng còn sống ra khỏi thiên lao. Hoàng thượng của bọn hắn bây giờ chính là Tiêu vương gia chiến công hiển hách. Dân tâm cùng thực lực của hắn đều là ở trên chiến trường mang theo các chiến sĩ chém giết đi ra, ai không kính ngưỡng hắn?

Để đơn hùa tâm ý tân đế, ngục tốt bọn họ sẽ chăm sóc Quý Minh Sóc nhiều hơn. Chỉ cần không mất mặt hoàng thất, ngược đãi Quý Minh Sóc một chút, hoàng thượng biết được ngược lại càng cao hứng.

Cả thiên lao, ngoại trừ Quý Minh Sóc còn đang ở trong mộng đẹp phục hưng, tất cả mọi người chỉ coi hắn là người chết.

Từ trong thiên lao đi ra, lão thái giám ngó nhìn bốn phía, phát hiện không có người đi theo mới xoay người rời đi.

Quý Tiêu Hàn gật đầu,"Tốt! Chỉ cần hắn nhận tội, lập tức kéo ra ngoài dạo phố thị chúng. Trẫm muốn cho dân chúng hoàng thành nhìn kỹ thái tử Đại Chu quốc chúng ta rốt cuộc cấu kết với Quý Việt Trạch bán nước cầu vinh như thế nào."

Thời gian một nén hương này vẫn là hắn khơi thông quan hệ trên dưới mà chuẩn bị mới được Ám Vệ doanh bên kia mới đồng ý.

Quý Tiêu Hàn ngồi sau án thư, nhìn lão thái giám quỳ trên đất, thản nhiên nói,"Đứng lên đi! Người thế nào rồi?"

Long Thanh giữ chặt Tô Dung Yên, nhìn vẻ mặt nàng đều là sự sung sướng khi sắp gặp Qúy Minh Sóc, ngực nghẹn lại, càng buồn bực,"Dung Yên, nhớ kỹ, sau khi đi vào thì phải tranh thủ thời gian. Chúng ta chỉ có thời gian một nén hương."

Thái giám tổng quản cười, đi vào. Chỉ chốc lát sau liền đi ra mời hắn vào.

Phụ thân đã từng rất yêu thương nàng, bây giờ cái gì cũng không cho nàng. Lại còn vì từng ngược đãi Tô Oản Nhan, bây giờ là hoàng hậu nương nương, có khả năng sẽ bị hoàng thượng truy vấn trách tội.

Không lâu sau đã phi thân tới cửa ngự thư phòng. Thái giám tổng quản nhìn thấy hắn, cười nói," Hôm nay ra nhanh thật."

Nhưng mà, nhìn thấy nữ nhân của mình vui vẻ như vậy, hắn nghĩ, ít nhất cũng đáng giá đấy chứ?

Lão thái giám khom người đi vào, quỳ xuống đất,"Lão nô tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!"

Lão thái giám chắp tay,"Thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị người khác, đi ra nhanh một chút. Lão nô có việc muốn cầu kiến hoàng thượng, thỉnh ngài thông bẩm một tiếng."

Lão thái giám,"Vâng. Xin hoàng thượng yên tâm. Bọn họ đã sớm đánh mất lòng dân, cho dù muốn đông sơn tái khởi cũng không có ai ủng hộ cho bọn họ."

Long Thanh là một người cố chấp, còn đáp ứng với nàng rằng cả đời không nạp thiếp, trong tay có không ít tiền riêng. Cũng đủ cam đoan cuộc sống giàu có sau này của nàng.

"Tạ hoàng thượng!" Lão thái giám đứng dậy, cung kính khom người như trước,"Bẩm hoàng thượng, theo ngu ý của lão nô, tính tình Quý Minh Sóc ngày càng nóng nảy, chỉ sợ không chịu được vài ngày sẽ chủ động nhận tội."

"Thanh ca. ngươi yên tâm. Chúng ta thật vất vả mới có cơ hội, ta sẽ không lãng phí vô ích. Ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta rất nhanh sẽ đi ra, được không?"

Tô Dung Yên không muốn trở về Tô phủ nghèo rớt mồng tơi, ngay cả gặp mặt mẫu thân nàng cũng chỉ đáp ứng tới trà lâu gặp mặt.

Bây giờ nàng không có chỗ để đi, liền trực tiếp tự mình làm chủ cho mình, cùng Long Thanh bái thiên địa, kết thành phu thê chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận