Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 226:

"... Nhiều như vậy?"

Những tin tức này tựa như một trận gió, không đến hai canh giờ đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mà nghe đồn hai vị công tử giờ phút này đang bị người áp giải, tiến vào trong phủ bọn họ muốn giải thích.

Viên Thiên Thụy mang theo khuôn mặt sưng như cái đầu heo, thống khổ kêu rên bị người kéo đi về phía Viên phủ,"Ai u! Vị huynh đài này, ngài nhẹ một chút, ta đau lắm! Ai u..."

Nam tử túm Viên Thiên Thụy vẻ mặt lãnh đạm, nửa điểm cũng không hề xao động, vẫn xách người đi nhanh về phía trước, phía sau còn đi theo mấy huynh đệ, thấy có dân chúng tò mò vây quanh, còn mang lòng đầy căm phẫn giải thích từ đầu tới cuối mọi chuyện với bọn họ.

"Ai u, đây không phải là thiếu gia của cửa hàng lương thực Viên Ký sao? Làm sao vậy?"

Mấy người kia lập tức tức giận nói: "Chư vị, mời các ngươi tới phân xử, huynh đệ nhà chúng ta thật vất vả gom đủ tiền bạc, chuộc thân cho Diệu Ý cô nương, vậy Diệu Ý cô nương có phải nên là nữ nhân của đại ca chúng ta hay không?"

"Còn không phải sao! Thời buổi này, ai có tiền người đó chính là đại gia."

"Cũng không chắc, có tiền là đại gia, không phải còn có tiên hạ thủ vi cường sao?"

Chỉ chốc lát sau, Viên Thành Chu vội vã mang theo hộ vệ đi ra, hắn vừa thấy nhi tử bảo bối của mình bị người đánh thành dáng vẻ này, tức giận đến sắc mặt đại biến, phẫn nộ quát: "Các ngươi là người phương nào? Biết đây là phủ của ai không? Biết rằng người mình đánh chính là thiếu gia nhà ai không?"

Viên Thành Chu nhìn lại lần hai thì thấy bốn phía chỉ còn lại mình hắn, sắc mặt biến tới biến lui,"... Các ngươi trốn cái gì? Nhanh theo lão gia ta đi lên cứu thiếu gia về!"

Biết sau lưng Viên gia có người, lại còn dám động thủ với Viên Thiên Thụy, chỉ sợ bọn họ cũng không phải là người dễ chọc.

Nhóm hộ vệ nhìn thấy đại hán vạm vỡ như vậy, cũng có chút sợ, bọn họ là hộ vệ Viên phủ mời tới, cũng không phải là bán mình cho Viên phủ, nếu thật sự gặp phải người họ đánh không lại, bọn họ cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, nghe đại hán vạm vỡ kia hét lên như vậy, không tự chủ được lui về phía sau nửa bước, ngược lại làm cho Viên Thành Chu càng nổi bật.

Cũng có người không cho là đúng,"Này, không thể nói như vậy, tiền chuộc thân của Diệu Ý cô nương cũng không ít, người có thể giúp nàng chuộc thân chỉ sợ cũng không phải hạng dễ chọc, cái này phải xem nắm đấm của ai cứng hơn."

Dân chúng vây xem càng xem càng hăng say, lúc đầu đi theo chỉ có mấy người, càng về sau càng nhiều người đi theo, đợi đến khi tới Viên phủ thì đã là một đám người trùng trùng điệp điệp, người gác cổng thấy nhiều người như vậy đến chặn ở trước phủ bọn họ, lại thấy bộ dáng thê thảm của công tử, sợ tới mức không kịp đem người đuổi đi liền vội vàng đi vào hồi bẩm lão gia.

Mấy người kia lại nói: "Cái này có lý, nhưng huynh đệ nhà chúng ta chuộc thân Diệu Ý cô nương trước, nàng chính là một cô nương trong sạch, nào có đạo lý bán nghệ hiến vũ cho người ta? Hừm! Thế mà Viên công tử ngược lại, uống hai lượng nước tiểu mèo, mượn cơ hội uống rượu làm càn, nhất định cứ phải quấn lấy Diệu Ý cô nương đòi nàng hát cho hắn một khúc, khuyên như thế nào cũng không chịu nghe, còn đuổi tới nhà huynh đệ ta làm loạn, nói nhà bọn họ cùng Tể tướng triều đình là thân thích, ai cũng không dám động vào hắn..."

"Hừ! Thiếu gia nhà ai? Ta ngược lại muốn nhìn xem, thiếu gia nhà ai không biết xấu hổ như vậy, ngay cả tức phụ nhà người khác cũng muốn cướp! Đến đây! Nói tên cho mọi người nghe một chút, là nhà nào không biết xấu hổ?" Nam tử cầm đầu có dáng người khôi ngô, mặc dù hắn mặc quần áo rộng rãi mộc mạc, nhưng không che được một thân cơ bắp của hắn, chỉ nhìn cánh tay hắn cầm lấy Viên Thiên Thụy, so với đám hộ vệ Viên Thành Chu mang đến không biết thô hơn bao nhiêu vòng.

Lời này nói cũng không sai.

"Lời này là thật hay giả? Nếu thật sự là có người chống lưng trong hoàng thành, chỉ sợ vị huynh đệ kia của các ngươi phải chịu thiệt đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận