Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 181:

Quý Tiêu Hàn một tay chế trụ hai cổ tay tiểu vương phi, đè trên đỉnh đầu, tay kia nhẹ nàng xoa má nàng,"Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, bổn vương đến làm ấm chăn cho vương phi."

"Không cần... Chăn dày, ta không cảm thấy lạnh... A!" Tô Oản Nhan còn chưa nói xong, môi đỏ đã bị bắt.

Hai người, một giường một chăn, có chút quen thuộc lại xa lạ, nhiệt độ ở trong chăn nóng lên rất nhanh, Tô Oản Nhan hơi thở rối loạn, hai tay nàng giơ qua đỉnh đầu sớm đã không còn trói buộc nhưng tay vẫn như cũ ngoan ngoãn đợi tại chỗ, quên không buông xuống.

Không có biện pháp, ăn tủy biết vị, đối với hai người trẻ tuổi đã từng ăn mặn, lại sinh lòng hảo cảm với nhau mà nói, bước thứ nhất bị vượt qua, bước thứ hai... bước thứ ba... vô số bước đều có vẻ thuận lý thành chương như vậy.

Nhưng khi hai người cách bước cuối cùng một bước thì Quý Tiêu Hàn lưu luyến dừng lại,"Được rồi được rồi, thân thể của nàng còn bị thương, nơi này cũng không phải nơi an toàn, nàng nghỉ ngơi đi."

Nghỉ? Ngơi? Đi?

Tô Oản Nhan bị kỹ xảo cao siêu của Quý Tiêu Hàn dẫn dắt đến xúc cảm thoải mái nhất, vậy mà hắn dám nói - nghỉ ngơi đi?

"..." Tô Oản Nhan không thể tin nổi nhìn Quý Tiêu Hàn thật sự liền ôm nàng, thành thật nằm xuống, sau đó nhắm hai mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.

Ở bên nhau, cảm thấy không tệ?

Bên ngoài tiếng mưa vẫn còn tiếp tục, lão Triệu ở phòng bên cạnh phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, một đêm mưa tốt đẹp, Quý Tiêu Hàn ôm lấy thân thể mềm mại của tiểu vương phi, vừa vỗ nhẹ dỗ tiểu vương phi ngủ, vừa trầm mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Ừm, biết rồi, giờ ta ngủ." Tô Oản Nhan đem mặt vùi vào trong ngực Quý Tiêu Hàn, giữa mũi ngửi thấy mùi vị dễ ngửi của nam nhân, sau một lúc lâu, thanh âm của nàng có chút rầu rĩ, lẩm bẩm nói: "Quý Tiêu Hàn, hay là cùng ngươi ở bên nhau đi, ta cảm thấy cũng không tệ."

Chân mày Quý Tiêu Hàn dần dần nhíu chặt, nàng là người của hắn, ngoại trừ ở bên cạnh hắn, không được đi đâu hết.

Nhưng ngẫm lại biến đổi bất ngờ đêm nay, Tô Oản Nhan cũng không dám lại trêu chọc Quý Tiêu Hàn, vạn nhất bọn họ đang cao hứng thì có sát thủ không rõ lai lịch xông vào... A! Nghĩ lại cũng có thể lắm!

Tiêu Nhất liền dẫn người đi ra rừng cây nhỏ cách đó không xa, ngoài ý muốn phát hiện thuyền kayak được Quý Tiêu Hàn giấu ở trên cây, bọn họ tò mò nhìn hơn nửa ngày, cuối cùng, con thuyền trực tiếp bị dựng làm lều che mưa.

Hơn nữa, hắn còn phất tay, dùng nội lực dập tắt ánh nến, cả phòng lâm vào một mảnh đen kịt.

Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị mang theo những người khác, một đường dựa vào ký hiệu chủ tử để lại dọc theo sông mà tìm được thôn Triệu gia, bọn họ không tốn nhiều công sức liền thấy ký hiệu được lưu lại ở trên khung cửa của ngôi nhà đầu tiên.

"Đừng nghĩ ngợi lung tung, sẽ không có người còn dám đến quấy nhiễu vương phi nghỉ ngơi. Mau ngủ đi." Đột nhiên, bàn tay to ôm ở bên hông Tô Oản Nhan nhẹ nhàng nhéo nhéo, trong thanh âm Quý Tiêu Hàn còn mang theo vài phần khàn khàn, đây là do dục cầu bất mãn vẫn chưa đã thèm.

Nếu không phải là thân thể của nàng từng trải qua mưa rền gió dữ "tàn phá" như thế nào vào tối hôm qua, giờ phút này nàng có lẽ... liền tin nam nhân này là nghiêm trang.

Chẳng lẽ tiểu vương phi còn nghĩ tới việc muốn rời khỏi hắn?

Ký hiệu để lại trên khung cửa lần này, là để cho bọn họ ở gần đí đợi lệnh, không được quấy nhiễu hộ gia đình trong thôn.

Trong bóng đêm, Quý Tiêu Hàn cũng không nói gì, chỉ là cúi đầu hôn vào trán tiểu vương phi một cái, bàn tay lớn trượt về phía lưng của tiểu vương phi, vỗ nhẹ nhàng từng chút một.

Giờ Dần canh ba, cửa thôn Triệu gia truyền đến một trận âm thanh ầm ĩ, từng trận tiếng khóc hòa lẫn vào tiếng mưa rơi, truyền vào trong lỗ tai mọi người, bên bọn Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị cách khá xa, ám vệ gác đêm sau khi nhìn thấy tình huống, trước tiên chạy tới báo cáo, đám người ồn ào huyên náo kia đã tới Triệu gia thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận