Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 197:

Trở lại tửu lâu Minh Nguyệt , đám Hòa bá đã chuẩn bị xe ngựa chờ sẵn.

"Chủ tử, Thúc Minh Viễn vừa tới hỏi, đội ngũ của bọn họ lập tức xuất phát." Hòa bá nhìn thấy hai vị chủ tử từ ngoài cửa sổ bay vào, vội vàng cúi đầu.

Quý Tiêu Hàn gật đầu,"Ừ, sau khi ăn xong chúng ta sẽ xuất phát. Tiêu Thập Lục, đi theo bổn vương."

Tiêu Thập Lục khom người đi theo phía sau chủ tử và tiểu vương phi vào phòng, tiểu vương phi được chủ tử đặt ở bên cạnh bàn, nơi đó đặt một chén sữa dê ấm áp và rất nhiều món ăn.

Quý Tiêu Hàn cũng không có ngồi xuống dùng bữa sáng, mà là dẫn Tiêu Thập Lục đến bàn bên kia, đưa ra một loạt chỉ thị, theo lý mà nói, những chuyện như vậy nên giao cho Tiêu Nhất và Tiêu Nhị đi làm, nhưng một khi người của Quý Việt Trạch phát hiện Tiêu Nhất và Tiêu Nhị biến mất, chắc chắn sẽ âm thầm điều tra, những lựu đạn và vũ khí mà tiểu vương phi đưa cho hắn cũng có thể bị bại lộ, phái Tiêu Thập Lục âm thầm dời đi, là ứng cử viên ổn định nhất.

Sau khi Tiêu Thập Lục nghe xong chủ tử dặn dò, nhất thời không nhịn được nói: "Chủ tử... ngài là nói... có mấy trăm cân thuốc súng đen?"

Giờ phút này, vẻ mặt của Tiêu Thập Lục vặn vẹo, bởi vì hắn không thể khống chế được.

Thân là ám vệ, hắn đương nhiên biết thuốc súng đen là cái gì, nhưng cho dù chủ tử lợi hại hơn nữa, cũng chưa từng thu thập được, bỗng nhiên cất trữ được hàng trăm ký thuốc súng đen, trái tim nhỏ bé của hắn gần như muốn nổ tung ra khỏi miệng vì quá phấn khích.

Đường đường là Tiêu vương gia, cho dù coi trọng quy củ lễ nghi, cũng luyến tiếc lên tiếng răn dạy, lại càng không bỏ mặc tiểu vương phi ngồi đó lẩm bẩm một mình, thường thường đều là hỏi gì đáp nấy, vì thế, số lần hai người vừa ăn vừa nói chuyện như bây giờ, càng ngày càng nhiều.

Quý Tiêu Hàn nhướng mí, nhìn thoáng qua vẻ mặt không cho là đúng của tiểu vương phi,"Phần di chiếu này giống như là một thanh đao treo trên đỉnh đầu bọn họ, chỉ cần một ngày chưa diệt trừ được bản vương, bọn chúng sẽ một ngày không an tâm, Quý Việt Trạch như thế, những người dựa vào Quý Việt Trạch cũng như thế."

Hai người vừa rồi nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tô Oản Nhan nghe thấy rõ ràng, nàng vừa ăn vừa hỏi,"Quý Tiêu Hàn, ngươi là sợ cẩu hoàng đế sẽ nhân cơ hội chọn ra tay với binh lính của ngươi sao?"

Tô Oản Nhan ăn xong miếng cuối cùng, nghe xong có chút buồn cười cầm lấy khăn lau miệng, nói: "Rốt cuộc Quý Việt Trạch và ngươi có thù oán gì? Về phần nhìn chằm chằm vào ngươi không buông cũng bởi vì phần di chiếu kia sao?"

Tuy rằng Tiêu Thập Lục ngày thường cà lơ phất phơ, hoàn toàn không giống một ám vệ máu lạnh, nhưng hắn cũng là một trong hai mươi sát thủ toàn năng hàng đầu trong ám vệ doanh, sau khi biết được tầm quan trọng của sự việc, khí thế quanh thân của hắn đột nhiên thay đổi, lập tức khom người quỳ xuống đất,"Vâng, Thập Lục tuân mệnh."

Quý Tiêu Hàn từ sau khi "tỉnh lại" dùng cơm cùng tiểu vương phi, hắn liền không còn quy tắc không nói chuyện trong lúc ăn, tiểu vương phi thích vừa ăn vừa trò chuyện khi không có người ngoài.

Tô Oản Nhan giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Tiêu Thập Lục, vẻ mặt khoa trương của Quý Tiêu Hàn khi lần đầu nhìn thấy nhiều lựu đạn như vậy lúc cũng không khá hơn chỗ nào.

"Quý Việt Trạch sẽ không dễ dàng buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể làm tan rã thế lực của bản vương. Cho dù đó là một vụ ám sát bởi sát thủ trên đường lưu đày hay một cuộc phục kích ở Tuyền Châu, đó chỉ là những thủ đoạn nhỏ để hắn phát tiết phẫn hận, hắn cho rằng cái thật sự có thể làm cho bản vương xuống ngựa chính là mười vạn tướng sĩ trong tay bản vương." Lời nói của Quý Tiêu Hàn hời hợt, lại tự dưng làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức, coi thường thiên hạ.

Quý Tiêu Hàn phất tay bảo Tiêu Thập Lục đi xuống, rồi mới đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa sáng cùng tiểu vương phi.

Quý Tiêu Hàn đợi đến khi vẻ mặt của Tiêu Thập Lục bình tĩnh lại mới lại tiếp tục nói: "Chuyện này, chỉ cho phép người của Ám Vệ doanh được biết, trước khi bản vương tới hoàng thành, không được tiết lộ cho những người khác, bao gồm cả thân vệ binh của bản vương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận