Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 336:

Tiêu Tứ mang theo tiểu vương phi chạy trên đường cả một đêm, hiện tại cũng đã xuất hiện những tia nắng ban mai với ánh sáng nhạt, hai người mới tìm một chỗ ẩn nấp trong rừng cây để nghỉ ngơi.

Ban ngày đi đường dễ dàng bị bại lộ, Tiêu Tứ liền lựa chọn dừng lại nghỉ ngơi.

Tô Oản Nhan bị Tiêu Tứ điểm huyệt, an vị ở một chỗ trên cành cây lớn, nàng cúi đầu nhìn mình đang treo lơ lửng, nhìn mình trên chân ngay cả giày cũng không có mang, không khỏi vui vẻ.

May mắn tối hôm qua nàng ngại ổ chăn lạnh, không cởi vớ ra, nếu không, cứ như vậy bị Tiêu Tứ khiêng bay, bàn chân cũng muốn đông cứng.

Tiêu Tứ an bài nàng ở trên cây sau đó liền rời đi, đoán chuẩn nàng không biết võ công, xông không ra khỏi huyệt đạo, Tô Oản Nhan cũng không có ý định chạy, tự tại nhìn xung quanh ngắm phong cảnh.

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tứ trong tay mang theo hai con gà rừng trở lại.

Ban ngày, nhóm lửa trong rừng cũng không sợ khiến người ta chú ý, Tiêu Tứ Lợi bắt về gà rừng xong, đặt ở trên lửa bắt đầu nướng.

Thủ pháp thành thạo, động tác lưu loát, vừa nhìn đã biết làm ám vệ đã lâu, rèn luyện ra tay nghề.

Tô Oản Nhan chậm rãi uống, uống xong, đầu tựa vào trên cây nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.

Tiêu Tứ mơ hồ nhận ra có chút không thích hợp, nhưng nhìn thân thể mảnh mai của tiểu vương phi, cũng không nhìn ra có chỗ nào không ổn.

Đem trong tay giá gà vứt đi, Tô Oản Nhan đương nhiên sai khiến Tiêu Tứ,"Khát, cho bản vương phi chút nước nóng tới uống."

Giống như nàng không phải bị bắt cóc, ngược lại chẳng khác gì đưa hắn ra ngoài ngắm cảnh.

Tiêu Tứ khom người lui ra, tự mình ăn một con khác.

Tô Oản Nhan ăn uống no say, lại ngủ thêm một giấc, tinh thần tốt hơn rất nhiều, sau khi ăn thêm một con thỏ rừng nướng cho bữa tối, bọn họ lại bắt đầu lên đường.

Gà rừng thơm ngát đưa đến trước mặt tiểu vương phi, Tiêu Tứ giải huyệt đạo của nàng,"Vương phi nương nương, xin ngài chấp nhận ăn một chút."

Cuối cùng, hắn chỉ có thể cho rằng tiểu vương phi quyết đoán mười phần, gặp nguy không loạn, có thái độ của một gia chủ mẫu.

Tô Oản Nhan ăn ưu nhã đoan trang, một con gà rừng nướng ước chừng ăn nửa canh giờ, ăn đến cuối cùng, thịt gà đều lạnh.

Tô Oản Nhan nhận lấy gà rừng nướng, không làm bộ không nhăn nhó, há miệng cắn một miếng, đuôi lông mày nhướng lên, khen một câu,"Mùi vị cũng tạm được."

Bộ dáng thong dong của nàng như vậy, ngược lại làm cho Tiêu Tứ không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, tiểu vương phi dọc theo đường đi ngoại trừ kêu lạnh, kêu đói, kêu khát, toàn bộ quá trình đều rất phối hợp.

Tô Oản Nhan thật sự nhàm chán, liền bắt đầu tìm Tiêu Tứ nói chuyện.

Tiêu Tứ nghe lời làm theo, xoay người đi đến một dòng suối nhỏ cách đó không xa, dùng lá cây lấy một chút nước, lại dùng nội lực làm nóng, đưa đến trên tay tiểu vương phi.

"Chờ sau khi đi qua Minh thành, thuộc hạ liền mua chiếc xe ngựa cho Vương phi nương nương, sẽ không để Vương phi nương nương phải tiếp tục chịu khổ." Trong âm thanh của Tiêu Tứ mang theo vài phần áy náy.

Thế nhưng, hắn vẫn luôn đề phòng tiểu vương phi, như cũ không có thả lỏng cảnh giác mà nhìn nàng rất chăm chú.

"Aiz, ngươi nói ngươi đưa ta đi, chẳng lẽ không thể tìm một chiếc xe ngựa, đặt ta ở trên xe, không phải thoải mái hơn so với ngươi cõng ta như bây giờ sao?"

Tô Oản Nhan nhàn nhã tự đắc được cõng chạy như bay ở trong gió, động tác ném đá cuội màu sắc rực rỡ dọc theo cũng càng thuần thục, tuy rằng giá trị vũ lực của Tiêu Tứ cường đại, nhưng, nhưng tâm cơ không bằng tiểu vương phi.

Hy vọng ba người Tiểu Ngũ có thể giúp đỡ và nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.

Muốn mua xe ngựa, vậy nhất định phải đi đến thị trấn, nhưng nơi đông người thì khả năng bại lộ sẽ càng cao.

Tô Oản Nhan gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Ba người Tiểu Ngũ một bên đuổi theo, một bên còn muốn tìm kiếm ký hiệu tiểu cương phi để lại, tốc độ không tính là chậm, một ngày một đêm không nghỉ ngơi, đã sắp đuổi kịp bọn họ.

Quả thật, cho dù tiểu vương phi có phối hợp đến đâu, nhưng nếu cứ đi trong gió lạnh vài ngày, cơ thể sớm muộn gì cũng bị cảm lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận