Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 93:

Tô Oản Nhan nhìn Thẩm Tín Hậu bởi vì đau đớn mà còng lưng cuộn tròn, quay đầu, có chút tò mò hỏi Quý Tiêu Hàn: "Quý Tiêu Hàn, các ngươi thật sự phải giết hắn sao?"

Quý Tiêu Hàn mỗi lần bị Tô Oản Nhan gọi cả tên lẫn họ, cho tới bây giờ cũng không giận, nghe vậy, nam nhân buông tiểu phi đao sắc bén trong tay xuống, nhìn về phía Tô Oản Nhan, sửa lại lời nàng,"Không phải các ngươi, là chúng ta."

Tiêu vương gia là đang bất mãn Tô Oản Nhan không nép mình vào dưới cánh chim của hắn!

Chậc chậc chậc! Cũng thật bá đạo!

Tô Oản Nhan ngượng ngùng gật đầu,"Được rồi, là chúng ta thật sự phải giết Thẩm Tín Hậu sao?"

Thật ra, Tô Oản Nhan vẫn chưa hoàn toàn dung nhập bản thân vào tình cảnh của Quý Tiêu Hàn, đôi khi xử lý vấn đề, khó tránh khỏi sẽ không tự giác mà đứng ở góc nhìn của người ngoài.

Hai chữ "chúng ta" thuận lợi lấy lòng nam nhân, Quý Tiêu Hàn đưa tay giữ chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé của Tô Oản Nhan, vừa thưởng thức nó ở trong lòng bàn tay, vừa hỏi ngược lại nàng,"Nếu như ta nói phải, vương phi có sợ hay không?"

Tô Oản Nhan lắc lắc tay kia cầm súng, nhướng mày, rất có khí thế hỏi ngược lại,"Vương gia nghĩ sao?"

"Ngoan." Đưa tay sờ mái tóc mềm mại của tiểu vương phi, Quý Tiêu Hàn Ngữ dịu dàng.

"Van cầu các ngươi, để cho ta đi gặp Tiêu vương phi đi! Ta van cầu các ngươi! Hu hu..."

Mỹ nam ở chỗ nàng luôn có đặc quyền, Quý Tiêu Hàn không cho nàng tiếp xúc với máu tanh, nàng sẽ không tiếp xúc là được rồi!

Giọng điệu dỗ trẻ con này, là chuyện gì xảy ra?

Tiểu vương phi của hắn còn là một tiểu nha đầu nhỏ tuổi, sau khi gả cho mình mới phải trải qua những thứ đau khổ kia, Quý Tiêu Hàn đau lòng nàng, nhưng có mấy lời, chỉ có thể để ở đáy lòng không thể nói ra miệng.

Thân thể Quý Tiêu Hàn tựa vào vách xe, Tô Oản Nhan nhìn ra bên ngoài,"Hẳn là nàng, người sợ Thẩm Tín Hậu chết nhất, chỉ có phu nhân của hắn, mấy phòng thiếp khác, nguy nan đương đầu, không có khả năng vì hắn bôn tẩu."

Nàng dám lấy súng ra tặng người, thì còn có thể sợ cái gì?

Một tiếng kêu gào khóc lóc thảm thiết, cắt đứt bầu không khí ấm áp ngọt ngào trong xe ngựa, Quý Tiêu Hàn nhíu chặt mày, trên mặt là thần sắc không vui sau khi bị người quấy rầy, hắn giải thích nghi hoặc cho cục cưng Tô Oản Nhan đang hiếu kỳ,"Hòa bá vừa nói với ngươi, Thẩm Tín Hậu bị bắt đi, người Thẩm gia nhất định sẽ tới cầu tình với ngươi."

"Đã biết, ta cũng lười, không muốn tham dự vào việc mấy kẻ quyền quý các ngươi tranh đấu, chỉ cần không rơi vào trong tay ta, ta coi như không nhìn thấy." Tô Oản Nhan tựa hồ thấy được sự đau lòng trong mắt Quý Tiêu Hàn, nhanh chóng buông tay biểu lộ lập trường của mình.

Trong mắt Quý Tiêu Hàn tràn ra ý cười nhàn nhạt, nhưng rất nghiêm túc nói với nàng: "Được, nhưng bổn vương vẫn hy vọng, tay của vương phi có thể vĩnh viễn sạch sẽ."

Tô Oản Nhan: "..."

"Vậy ta có nên gặp hay không?" Tô Oản Nhan nổi lên hứng thú, nóng lòng chờ mong.

Dù sao nàng kỳ thật cũng không quá thích giết người, đời trước là vì kiếm miếng cơm ăn, không có biện pháp, bây giờ nàng có thể ôm đùi vàng, làm một phú bà lười biếng, làm gì còn muốn lao tâm lao lực vất vả.

Quý Tiêu Hàn cười nhạt,"Ngươi muốn đi?"

"A- vậy người này là ai? Phu nhân của Thẩm Tín Hậu sao?" Tô Oản Nhan len lén vén một góc rèm xe lên, nhìn ra ngoài.

Đều xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ, đều đã được học qua một ít nịnh nọt cùng hùa theo nam tử, loại chuyện này, chỉ có chính thất mới có dũng khí ra mặt cùng người hòa giải.

Vừa rồi còn nói không thích xen vào, lúc này lại hận không thể xông ra ngoài làm quần chúng ăn dưa.

"Chủ yếu là muốn xem nàng ta có thể làm được gì cho Thẩm Tín Hậu." Tô Oản Nhan tìm một lý do rất đàng hoàng.

Người khác không biết, nhưng nàng là độc giả đã xem qua nội dung vở kịch trong sách rất rõ ràng, bọn Thẩm Tín Hậu được Thái tử và Hoàng hậu giao phó làm việc, cả nhà già trẻ nhận được rất nhiều chỗ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận