Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 74:

"Thì ra là thế, không thể tưởng được Quý Tiêu Hàn còn đặc biệt huấn luyện phương diện này cho các ngươi, như thế nào? Có phải Vương gia các ngươi thường xuyên bị người hạ dược hay không?"

Tiểu Ngũ: "..."

Chủ tử, tiểu vương phi cười thiếu đạo đức như vậy, thuộc hạ không tiện nói tiếp!

"Đại ca, mau, mau mau, mọi người ngã xuống, chúng ta mau xông lên." Thấy đám người đều từng người từng người ngã xuống, đám lưu dân kia nhất thời kích động, có người khẩn cấp liền xông ra ngoài.

Nam nhân muốn ngăn đã ngăn không được, chỉ có thể cùng đi theo chạy về phía đám người Lưu Hoành Tài, đêm nay mục tiêu của bọn hắn chính là cướp đoạt người nhà này, trên đường lưu đày còn có thể ăn thịt, trên người còn cất giấu đồ tốt, đây chính là con dê béo.

Tô Oản Nhan mượn ánh lửa, chứng kiến đám lưu dân bắt đầu cướp đoạt một nhà Lưu Hoành Tài, che miệng cười trộm,"Tiểu Ngũ, ngươi nói xem chờ sáng mai bọn hắn tỉnh lại, phát hiện đồ tốt trên người đều bị cướp đi, liệu có thể tìm sai dịch nháo hay không?"

Tiểu Ngũ gật đầu,"Nhất định là có, phu nhân Lưu đại nhân cũng không phải là người dễ nói chuyện, chỉ là, cũng có thể nàng không dám tìm sai dịch gây phiền toái, nói không chừng lại tới tìm vương phủ chúng ta gây phiền toái."

Tô Oản Nhan cười lạnh,"Nàng dám?"

Đợi lâu như vậy, bọn họ cũng là vì để xem có thể xuất hiện sát thủ đục nước béo cò hay không, không nghĩ tới thật đúng là có.

Số lượng sát thủ đông đảo, đám lưu dân kia vừa nhìn lại còn có người nửa đường xen ngang, đang muốn nói chuyện, lại bị đại ca cầm đầu tay mắt lanh lẹ che miệng lại,"Không muốn sống nữa sao, không phát hiện những kia là người nào sao?"

Tiểu Ngũ vội rút kiếm, thấp giọng nói: "Vương phi nương nương, phiền người ở lại trong xe ngựa, đừng ra ngoài."

Mục tiêu sát thủ là xe ngựa của Tiêu vương, lần này những sát thủ này đến có chuẩn bị, người còn chưa tới gần, tên đã bay tới, Tiểu Ngũ vững vàng canh giữ ở bên cạnh xe ngựa, không cho phi tiễn có cơ hội rơi vào trên thân xe ngựa,"Bảo vệ Vương gia, bảo vệ tiểu vương phi."

Tô Oản Nhan giống như có được cảm ứng, quay đầu lại nhìn vào trong xe Quý Tiêu Hàn một cái, cũng không nhận ra được nam nhân có bất kỳ biến hóa gì, lại tiếp tục ghé vào bên cửa sổ nhìn.

Một đám lưu dân thấy một đám hắc y nhân lao ra, không nói hai lời liền đánh nhau với người của Tiêu vương phủ, cũng mặc kệ việc cướp mấy hài tử trở về ăn, cầm mấy thứ tốt liền nhanh chóng chạy đi.

Quý Tiêu Hàn vẫn nằm bất động trong xe ngựa, đột nhiên mở to mắt, trong ánh mắt là một mảnh hàn quang.

Nếu không rút lui, chỉ sợ bọn họ đều phải chết!

"Vương phi cẩn thận!"

Có người đang đến!

Sát thủ lần này có bản lĩnh cao hơn sát thủ ám sát bọn họ lần trước, ít nhất trước khi bọn họ hiện thân, ngay cả ám vệ cũng chưa từng nhận ra sự tồn tại của bọn họ.

Khi đó phải nhờ vào pháo hôi như nàng dũng cảm đứng ra, tuy rằng nàng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý ngăn tai họa cho Quý Tiêu Hàn, nhưng vũ khí của nàng chỉ có thể âm thầm bắn chết, nếu không có Quý Tiêu Hàn hỗ trợ đánh yểm hộ, chỉ sợ rất dễ dàng dẫn tới càng nhiều kiêng kỵ.

Tô Oản Nhan lập tức hiểu ý,"Được, hiểu rồi!"

Cho nên, nàng muốn ra tay, đầu tiên phải giúp Quý Tiêu Hàn tỉnh lại, để cho hắn hiểu được hiệp ân báo đáp của nàng, nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, để hắn ra mặt hỗ trợ yểm hộ tốt, hai người bọn họ "phu thê" dắt tay đi Tuyền Châu mở ra cuộc sống mới.

Đám người kia căn bản không phải đến cướp đồ giống như bọn họ, bọn họ tới để giết người, mục tiêu chính là người của Tiêu vương phủ, người của Tiêu vương phủ hiện giờ dù nghèo túng, nhưng sẽ dễ dàng bị đám giặc cùng đường kia chiếm tới tay hay sao?

Tô Oản Nhan thần kinh cũng căng thẳng, nàng cũng không phải sợ sẽ bị đám sát thủ này thực hiện được âm mưu, nàng chỉ sợ sau trận chiến này, nhóm ám vệ của Quý Tiêu Hàn thương vong thảm trọng, đợi đến sau này lại gặp thêm mấy lần ám sát, đó mới là thời khắc nguy nan thật sự của Quý Tiêu Hàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận