Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 118:

Bọn sai dịch cả kinh, vừa rồi quá mức hỗn loạn, nên bọn họ nhất thời không có chú ý tới, hiện tại nghe Thúc Minh Viễn nói như thế, trên trán chảy ra mồ hôi dày đặc.

Có sai dịch đầu óc coi như xoay chuyển nhanh,"Cho nên, Tiêu vương phi mang người đến trại Hắc Phong, kỳ thật là..."

Tên sai dịch kia làm động tác cắt cổ, những người khác cũng hoảng sợ theo.

Thúc Minh Viễn gật đầu,"Không thấy Tiêu vương phi vừa gả vào phủ Tiêu vương, nhưng các ngươi không chú ý tới, toàn bộ người của phủ Tiêu vương đều đặc biệt kính trọng nàng sao? Chỉ sợ Tiêu vương phi cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của nàng, tóm lại, cách Tuyền Châu cũng không còn mấy ngày, mặc kệ bọn họ nháo đi. Chúng ta chỉ là sai dịch phụ trách áp giải, mọi chuyện đều không liên quan đến chúng ta."

Các sai dịch nhất nhất đồng ý.

——

"Chủ tử, mấy người vương phi nương nương đã đi vào rừng rậm, Tiêu Nhất và Tiêu Nhị đều âm thầm đi theo, xin chủ tử yên tâm." Chờ mọi nơi đều là người của bọn họ, Hòa bá mới đi tới bên cạnh xe ngựa, đè nặng giọng nói.

"Ừm." Quý Tiêu Hàn ngồi ở trong xe ngựa, giờ phút này cả người đều là lạnh lẽo, trong tay cũng không còn là binh thư dùng để giết thời gian nữa, mà là súng mà Tô Oản Nhan đưa cho hắn,"Chờ sau khi vương phi rời đi, người của trại Hắc Phong cũng không cần giữ lại."

Động tác giết người của hộ vệ quá lưu loát, thủ pháp nhanh nhẹn kia, khiến mấy tên thổ phỉ Cẩu ca kia sợ tới mức vội vàng thu ý niệm muốn lặng lẽ đưa tin tức cho trong trại lại, không dám làm càn nữa.

Bọn họ tiếp tục nghênh ngang đi vào bên trong, vốn tưởng rằng, cửa gác còn có người trông coi, các huynh đệ trong trại, phòng thủ ban đêm, khẳng định tận chức như nhau.

Mấy người Tô Oản Nhan áp giải một đám thổ phỉ đi tới cửa canh gác của trại, người đêm nay canh giữ ở nơi đó liền phát hiện bọn họ, nhưng hắn còn chưa kịp há miệng, đã bị người bên Tô Oản Nhan bịt miệng.

"Đi thôi!"

Hòa bá tự nhiên cũng có thể hiểu được băn khoăn của chủ tử, trại Hắc Phong cũng không nằm trong danh sách thanh trừ trên đoạn đường này của bọn họ, nếu bọn họ muốn tới chịu chết, vậy thì không trách được người khác.

Nhưng nam nhân râu quai nón không có chút phản ứng, nếu không phải thấy ngực hắn còn phập phồng yếu ớt, Cẩu ca cũng đã cho rằng người đã chết.

Người trại Hắc Phong lần này cấu kết với sát thủ ám sát, nói rõ đương gia trại Hắc Phong chỉ sợ đã sớm không phải là đương gia thật, tiểu vương phi hiện tại mang theo người đi qua, có thể khiến chúng trở tay không kịp, nhưng tuyệt đối sẽ bị đối phương trả thù, những người đó, một người cũng không thể giữ lại.

Ai ngờ, khi bọn họ đi vào đại sảnh trại, nhìn thấy các huynh đệ ngã trái ngã phải đầy đất, mấy người Cẩu ca hoàn toàn trợn tròn mắt.

Trại Hắc Phong, nằm ở giữa sườn núi trên một vách đá, phía trước có rừng rậm làm công cụ che chắn, phía sau lại là vách đá thẳng đứng, là một vị trí tốt dễ thủ khó công, cũng khó trách quan phủ địa phương nhiều năm như vậy cũng không tiêu diệt được thổ phỉ, lý do này cũng khá hợp lý.

Hòa bá trả lời,"Vâng, lão nô sẽ đi sắp xếp ngay."

Người của phủ Tiêu vương này, giết người cứ như đang giết một con heo con, quá hung tàn!

"Vâng." Tiểu Ngũ cùng nhóm hộ vệ lên tiếng trả lời.

Sắc trời đã tối, thân thể người nọ "Bịch" một cái mềm nhũn ngã xuống đất, nương theo ánh trăng trong suốt, còn có thể nhìn thấy cổ người nọ tràn ra một mảng chất lỏng màu tối, thấm ướt lá rụng trên đất trống.

Lời này của Tô Oản Nhan, chẳng qua là nói cho thổ phỉ của trại Hắc Phong nghe, nàng nghĩ đến Quý Tiêu Hàn lúc trước rõ ràng nghe được nàng muốn lên núi náo trại Hắc Phong, cũng không có ngăn cản, mà tính tình nam nhân kia cẩn thận, khẳng định đã sớm làm tốt chuẩn bị.

"Lão... Lão đại? Lão đại!" Cẩu ca thử kêu hai tiếng với nam nhân ngã ở chính giữa, mặt đầy râu quai nón kia.

Tô Oản Nhan nhíu mày, như là kịp phản ứng cái gì, nàng nói: "Xem ra, đã có người tới trước một bước. Mọi người cẩn thận một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận