Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 294:

Tô Oản Nhan cũng luống cuống, không phải nàng chỉ nôn một hồi thôi sao? Sao ánh mắt lão đại phu nhìn nàng lại ngưng trọng như vậy?

Tô Oản Nhan nhíu mày, mắt thấy lão đại phu ngay cả râu cũng run rẩy theo, nhịn không được nói: "Đại phu, ta có phải bị bệnh nan y gì không? Nếu không có việc gì, ngươi thẳng thắn nói ra, ta sẽ chịu đựng được."

Thân thể này chắc không phải ẩn giấu bệnh tật gì không phát hiện ra, bây giờ mới bộc phát ra chứ?

Khả năng này cũng không phải không có, dù sao kiếp trước nguyên chủ đã chết từ sớm, có bệnh gì không cũng không thấy trong sách đề cập đến.

Tâm Tiểu Ngũ cũng treo lên, trong đầu nàng đã tự động bắt đầu tính toán trong tay chủ tử bọn họ có bao nhiêu dược liệu quý báu.

Chưởng quỹ cũng không nghĩ tới chỉ là một nồi lẩu cải tiến, vậy mà lại sắp gây ra "Huyết án", sắc mặt cũng thay đổi theo, run rẩy một chút, hỏi: "Liêu đại phu, Tô công tử rốt cuộc bị bệnh gì?"

Vị này có quan hệ với Quan lão gia, nếu bởi vì ăn đồ ăn của tửu lâu bọn họ, mới sinh bệnh nặng, vậy... tửu lâu của bọn họ không phải sẽ lập tức đóng cửa sao?

Nghĩ đến tửu lâu rất có thể sẽ không giữ được, lòng chưởng quầy, nhất thời lạnh lẽo, khó chịu, thê lương, tuyệt vọng đã nhét đầy đầu hắn!

Liêu đại phu thấy thần sắc Tô công tử như vậy, ngay cả tiền khám bệnh cũng không lấy, kéo chưởng quỹ tửu lâu đã dại ra ở một bên, chạy như bay!

Trái tim treo cao của Tiểu Ngũ bởi vì một câu "Có tin vui" của Liêu đại phu mà trở nên phấn chấn không thôi, nàng hận không thể lập tức khua chiêng gõ trống phái người đưa tin tức tốt này đến hoàng thành, làm cho chủ tử cũng cao hứng theo.

Người bình thường chẳng lẽ không nên nghi ngờ sao? Sao thoạt nhìn Tô công tử lại không cảm thấy có tin vui là kỳ quái, còn mơ hồ có cảm giác muốn xách đao giết người?

Lúc chưởng quầy bị kéo đi, còn không quên mang theo thùng nguyên liệu và gói nguyên liệu nấu lẩu bơ bò còn chưa được đóng nắp kia.

Liêu đại phu kiên trì nói ra kết quả bắt mạch, vốn tưởng rằng hắn sẽ bị Tô công tử một cước đá ra ngoài, kết quả, hắn đợi nửa ngày cũng không thấy Tô công tử có phản ứng gì, ngẩng đầu nhìn lên, người ngây ra lại là chưởng quỹ tửu lâu, còn trên mặt Tô công tử ngoại trừ khiếp sợ, càng nhiều chính là... Tức đến nghiến răng?

Nàng? Có tin vui? Của ai? Mẹ nó, là Quý Tiêu Hàn!

Tô Oản Nhan cũng trông mong nhìn, chờ lão đại phu tuyên bố.

Bọn họ sắp có tiểu vương gia hoặc là tiểu quận chúa!

Tô công tử chẳng lẽ không cảm thấy nam tử có tin vui, là chuyện đáng kinh ngạc cỡ nào sao?

Liêu đại phu rốt cục cũng thu tay về, vuốt vuốt râu, cân nhắc nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do thoái thác tốt, cuối cùng cúi đầu ăn ngay nói thật, nói: "Tô công tử, nếu chẩn đoán của ta không sai, Tô công tử ngài đây là hoạt mạch, ngài... có tin vui!"

Chuyện nghe rợn cả người như vậy, không nên ở lại đây lâu!

Rõ ràng hai người, tình cảm dịu dàng và an ủi lẫn nhau, sao còn "gây án mạng" nữa!

Không, chắc là ảo giác của hắn.

Như này làm sao nàng có thể chạy nữa?

Tô Oản Nhan thật sự choáng váng, thậm chí còn mồ hơn lúc nàng đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón mình mắc bệnh nan y.

Sau nửa chén trà, Tiểu Ngũ ngồi xổm ở trên cây vui mừng hớn hở, nghe thấy một câu rống tràn ngập lửa giận của tiểu vương phi truyền ra từ bên trong: "Quý Tiêu Hàn, ngươi chờ đấy cho ta, ta muốn đánh chết ngươi!"

Về phần đơn hàng đã đàm phán tốt với chưởng quỹ tửu lâu, chờ đến khi nàng tìm được nơi tốt để đặt chân thì tìm người giao hàng là được.

Đúng, nói đi là đi!

Ai nói có con là không thể chạy? Dù sao Quý Tiêu Hàn còn đang ở hoàng thành đoạt ngôi vị hoàng đế với Quý Việt Trạch, sẽ không để ý tới nàng, tin tức nàng có thai, cũng tạm thời không truyền ra ngoài được, không bằng, thừa dịp hiện tại... Lại chạy xa một chút?

Ai?... Chờ đã!

Tô Oản Nhan lập tức vọt trở về phòng, thu lại toàn bộ đồ vật thuộc về nàng, tính toán chạy suốt đêm.

Ôm bụng chạy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận