Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 155:

Lại nói, nếu thật muốn gã chồng tuyển hôn phu... Ánh mắt Tô Oản Nhan nhìn về phía nam nhân cao lớn ở bên cạnh hộ vệ, có nhan sắc, có tiền, có quyền, mấu chốt nhất chính là, tư tưởng nam nhân này rất khai hóa, năng lực tiếp nhận sự vật mới mẻ đặc biệt tiên tiến, còn có thể dung một lượng lớn người!

Quý Tiêu Hàn đối diện với ánh mắt cực nóng của tiểu vương phi, không hiểu sao có loại ý tứ bị ấn ở trên thớt xem kỹ, sống lưng không dấu vết thẳng tắp, để thân hình cao ngất của mình dẫu có nhìn từ góc độ nào thì đều là hoàn mỹ nhất.

Trên mặt Tiêu Nhị không chút thay đổi, khả nghi co rút, chủ tử, chẳng qua tiểu vương phi chỉ là liếc mắt nhìn ngài một cái, ngài làm sao lại giống như Khổng Tước cầu phối ngẫu xòe đuôi vậy.

Tô Oản Nhan không chú ý tới hành động của Quý Tiêu Hàn, sau khi nhìn thoáng qua Tiêu vương gia anh tuân kiêu ngạo, đã dời tầm mắt, mưa vẫn không ngừng rơi xuống, cho dù nàng mặc áo tơi, Quý Tiêu Hàn còn ở một bên che dù cho nàng thì nàng cũng không còn hứng thú tra tấn Tô Dung Yên nữa, nàng rốt cục từ bi thu chân về: "Được rồi, ta lười tranh luận cùng người chấp mê bất ngộ, ngươi đã không muốn tin, vậy thì cứ cẩn thận xem đi."

Dứt lời, Tô Oản Nhan ý bảo Tiêu Nhị đứng ở một bên: "Mang nàng và lão Lục phu xe theo, chúng ta đi."

Quý Tiêu Hàn nghe vậy, đến gần tiểu vương phi, tay thò vào trong áo tơi ôm eo của nàng, cũng không nhìn Tô Dung Yên chật vật trên mặt đất cùng lão Lục phu xe bị Tiêu Nhị giẫm trên mặt đất, che chở tiểu vương phi đi.

Tiêu Nhị lên tiếng trả lời, khom lưng, mỗi tay một người xách theo hai người bị thương, đuổi theo hai vị chủ tử lững thững đi ở phía trước, mắt điếc tai ngơ tiếng kêu bi thương thống khổ của hai người này, góc độ hắn xách theo hai người này cũng xảo quyệt, mặt hướng lên trên, mặc cho hai người bị giọt mưa to như hạt đậu đập vào bôm bốp.

Bên kia Tiêu Nhất cũng đã giải quyết gần hết, trong tay mỗi người bọn họ mang theo một cỗ thi thể, phi thân đuổi tới, lỗ hổng đê đập cũng không lớn, nước sông bảo trì ở vị trí nhất định sẽ không còn mãnh liệt nữa, những thi thể kia chảy xuống máu loãng, rơi vào trong nước sông, rất nhanh đã bị đẩy ra, không sót lại một chút dấu vết, tựa như trận đánh vừa rồi của bọn họ đã bị nước mưa cọ rửa hầu như không còn.

Tô Oản Nhan bất đắc dĩ, dù sao trên mặt đất này đều là bùn đất, giẫm ở phía trên dính đáp, trong phút chốc giày lại phải đổi mới, bị ôm đi thì... Ôm đi thôi, cũng may thân thể của nàng rất nhẹ, hẳn là không mệt hắn.

Thược Dược cười híp mắt trả lời: "Không có, không có, Vương phi nương nương vẫn khỏe."

Cho dù là lúc chủ tử trúng độc nằm trên giường "hôn mê" cũng nhiều lắm là – bệnh kiều!

Ánh mắt Dung ma ma không nhìn xa bằng Thược Dược, híp mắt nhìn lâu lắc, thấp giọng hỏi Thược Dược: "Vương phi nương nương không bị thương chứ?"

Chủ tử phúc hắc, máu lạnh, tâm cơ của bọn họ... thể nhược? Yếu ớt?

"Không sao, mặc kệ bản vương có thể nhược ra sao đi chăng nữa thì năng lực che chở vương phi của mình vẫn phải có." Quý Tiêu Hàn cúi đầu hai mắt sáng ngời nhìn thoáng qua, rõ ràng không chú ý tới nàng vừa dùng từ có bao nhiêu đàn bà.

Tô Oản Nhan được Quý Tiêu Hàn nửa ôm nửa đi, đi được một đoạn thì nhìn thấy phía trước cách đó không xa có những người đang tránh mưa, nàng nhăn nhó một chút rồi đẩy nam nhân đang ôm mình, đánh thức hắn: "Quý Tiêu Hàn, ngươi thả ta xuống đi, ngươi đừng quên ngươi còn là một bệnh nhân! Ngươi phải giả vờ yếu ớt một chút mới được."

Thược Dược tinh mắt, xa xa đã nhìn thấy hai người đi về phía bọn họ, nhìn thấy tiểu thư được Vương gia che chở ôm vào trong ngực, nhất thời tảng đá lớn trong lòng được buông xuống.

Hai từ này mặc kệ có là lúc nào dùng ở trên người chủ tử thì đều không thích hợp mà nhỉ?

Tiêu Nhị đi theo phía sau bọn họ, nghe vậy, bước chân lảo đảo một nhịp, thiếu chút nữa ném hai người trong tay ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận