Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 97:

Thời gian nghỉ ngơi và hồi phục kết thúc, đội ngũ lưu đày lại lên đường, đám sai dịch vung roi xua đuổi mọi người di chuyển, tốc độ tập hợp của người Thẩm gia rất chậm, lúc Thẩm Tín Hậu được cõng trở về, người đã ngất đi, đau đến ngất xỉu.

Thật vất vả mới bình tĩnh lại, thì lại phải lên đường.

Dáng vẻ hiện tại của Thẩm Tín Hậu, nếu thể trông cậy vào chính hắn, chắc chắn là không được, cũng may đám sai dịch vì không muốn chậm trễ thời gian, đã cho bọn họ làm cáng cứu thương để khiêng đi.

Tô Oản Nhan một tay chống cằm, ngồi ở bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời tươi sáng, chiếu vào sườn mặt của nàng, khiến làn da của nàng trắng như trứng gà bóc bóng loáng mịn màng, nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy lông tơ nhợt nhạt trên mặt nàng.

Binh thư trong tay Quý Tiêu Hàn đã lâu không lật trang, hắn nhìn tiểu vương phi khi thì nhảy ra, khi thì lại an tĩnh mê mẩn.

"Quý Tiêu Hàn, ngươi nói một nhà Thẩm Tín Hậu, liệu có thể hắc hóa quay đầu trả thù chúng ta..." Tô Oản Nhan nhìn Thẩm gia một hồi lâu, quay đầu nói chuyện cùng nam nhân, đối diện là ánh mắt của Quý Tiêu Hàn mang theo tâm tình phức tạp nhưng lại nồng đậm dục vọng, còn lời nói, toàn bộ kẹt ở cổ họng.

Quý Tiêu Hàn thu lại đáy mắt thâm trầm, thấy nàng bị ánh mắt của mình dọa đến rụt qua một bên, không biết như thế nào, mà hắn ma xui quỷ khiến kéo người lại, khoảng cách giữa hai người, trong nháy mắt trở nên... thân mật khăng khít.

Thân thể này của nàng thật sự quá nhỏ nhắn xinh xắn, so với sự to lớn của Quý Tiêu Hàn, căn bản không đủ nhìn, Tô Oản Nhan ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người Quý Tiêu Hàn, ngây ngốc vài giây,"... Ngươi làm gì vậy?"

Quý Tiêu Hàn đúng lúc ôm lấy người, nghe được câu quốc túy này của Tô Oản Nhan, nhất thời không hiểu ý, cụp mắt nhìn nàng,"Hả? Muốn lau cái gì?"

Quý Tiêu Hàn ôm người không buông tay, bất quá cánh tay ôm Tô Oản Nhan cũng đã buông lỏng, để cho nàng có không gian hoạt động," Sắp tới Tuyền Châu rồi, những người ám sát bổn vương sẽ càng nhiều hơn, bất kể lúc nào, vương phi cũng đừng rời khỏi phạm vi tầm mắt của bổn vương, biết không?"

Bên hông mềm mại bị một bàn tay lớn nắm chặt, dễ dàng ngăn lại động tác của Tô Oản Nhan, lại bởi vì bên hông là chỗ mẫn cảm của Tô Oản Nhan, nên nàng chỉ cảm thấy một trận tê dại cùng ngứa ngáy từ bên hông tràn ra, tứ chi đều mềm nhũn theo, cuối cùng, cả người còn mềm nhũn ngã vào trong lòng Quý Tiêu Hàn.

Nàng dám khẳng định, nếu nàng giải thích, tuyệt đối không chỉ là một cái "Ôm yêu", mà còn có thể đổi lấy một trận "Đánh đập tàn nhẫn".

Sống hai đời, đây là lần đầu tiên Tô Oản Nhan luôn độc thân thân mật với nam nhân như vậy, cả người nàng cứng ngắc, mắt trừng chó ngốc, ngay cả tay cũng không biết nên để ở nơi nào, hãy tha thứ cho sự ngốc nghếch ở phương diện tình cảm của nàng. Đặc biệt là chữ "Ừ" cuối cùng của Quý Tiêu Hàn, âm cuối trầm thấp khiến cho lỗ tai nàng nổ tung như một bó pháo hoa.

Tô Oản Nhan kinh ngạc đến mức ngay cả quốc túy đều biểu lộ ra, xe ngựa khép kín, bị mỹ nam như hắn sờ eo, khiến chân tay nàng mềm nhũn, cái này thế nào cũng giống tiết mục dạo đầu yêu thương nhung nhớ a!

Rõ ràng là giọng điệu chất vấn, thế nhưng trong thanh âm của nàng mang theo sự mềm mại chỉ có ở thiếu nữ, nghe qua, càng giống như là đang làm nũng, lỗ tai Quý Tiêu Hàn nghe đến tê dại.

Tô Oản Nhan bị hai tay Quý Tiêu Hàn ôm chặt, lúc này hoàn toàn không thể trốn thoát, lại nghe được câu hỏi nghiêm túc của Quý Tiêu Hàn, thì vô cùng xấu hổ,"Ha ha, không có gì, không có gì..."

Thật lâu sau, ánh mắt nhìn chăm chú ở trên mặt nàng đã mãnh liệt đến mức khó có thể bỏ qua, lúc này Tô Oản Nhan mới phục hồi lại tinh thần, giãy giụa muốn xuống,"Vương gia, sao vậy, ta đột nhiên nhớ tới ta muốn tìm Tiểu Ngũ để nói một số chuyện, ngươi... A!"

Quý Tiêu Hàn nghĩ dù sao cũng đã đưa tay ôm lấy, thì dứt khoát ôm lấy thôi, để nàng ngồi xuống trên đùi mình,"Sao vẫn còn sợ bản vương như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận