Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 166:

"Nhưng... Ngươi cho ta giải dược, ngươi nên làm sao bây giờ?" Tô Oản Nhan không lập tức tiếp nhận dược hoàn, trong lòng không khỏi hiện ra đau lòng!

Còn đau lòng? Nàng đang đau lòng cái gì?

Không thể chứ? Nàng đối với Quý Tiêu Hàn còn chưa có gan trả giá hành động đâu!

Chẳng lẽ là do tình cảnh vừa xấu hổ vừa kỳ quái trước mắt của bọn họ?

Nàng thậm chí không muốn thuốc Quý Tiêu Hàn đưa, trong đầu phảng phất có thiên thần cùng ác quỷ tranh luận, thiên thần nói: "Tô Oản Nhan, ngươi tỉnh táo một chút, ngươi mới bao nhiêu tuổi?"

Ác quỷ không vui cười to: "Thật sự buồn cười, tuổi tâm lý của Tô Oản Nhan cũng lớn như Quý Tiêu Hàn, do dự cái gì?"

Thiên thần tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Không thể nói như vậy, hai đời ngươi cũng chưa từng có bạn trai, tình huống bây giờ của ngươi lại là như vậy, ngươi xác định?"

Hai tiểu nhân cuối ầm ĩ cuối cùng vẫn không ra kết quả, mà trong đầu Tô Oản Nhan đều là thanh âm ồn ào kia, ầm ĩ đến mức nàng không cả nhận ra mình đã tới gần nam nhân từ lúc nào, chờ đến lúc nàng phục hồi tinh thần lại, mới nhìn thấy khoảng cách của hai người chỉ cách có một quyền.

Dung ma ma tối hôm qua bị Tô Oản Nhan cho đi nghỉ ngơi, chờ đến khi biết tình huống, cũng đã là lúc nửa đêm, lúc này cũng đi theo canh giữ ở cửa phòng cách đó không xa, trên mặt vừa mừng vừa vội.

Ngay khi bọn họ quỳ ngoài cửa, sau một canh giờ đứng, tai Tiểu Ngũ tốt, rốt cục cũng nghe được tiếng vang truyền ra từ bên trong, là thanh âm của chủ tử bọn họ,"Vào đi."

Tối hôm qua ở gian phòng Thiên Nhãn này, bị vương gia hạ mệnh lệnh cưỡng chế, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần nửa bước, ngay cả buổi tối đưa nước vào trong phòng, Tiểu Ngũ cũng chỉ dám đặt nước ở cửa, không dám gõ cửa một lần.

Gấp chính là tình huống tối hôm qua, vương gia cao lớn như vậy, cũng không biết tiểu thư có chịu khổ hay không?

——

Thược Dược thì nhấc chân đi đến bên giường, muốn hầu hạ tiểu thư mặc quần áo rửa mặt, lại bị Tiêu vương gia ngăn lại, nói: "Vương phi còn chưa tỉnh lại, chớ quấy rầy nàng."

Tô Oản Nhan hoảng hốt muốn lui ra, nhưng thân thể không chịu khống chế của mình, nàng rõ ràng muốn lui về phía sau, kết quả, nàng cũng không biết như thế nào mà trực tiếp nhào vào trong lồng ngực kiên cố của nam nhân, muốn giãy giụa chạy trốn thì đã không còn kịp rồi.

Tiểu Ngũ nhanh chóng dẫn Thược Dược đẩy cửa ra, trong phòng còn lưu lại mùi mập mờ nhàn nhạt, quần áo tùy ý vứt bỏ trên mặt đất, tỏ rõ tối hôm qua nơi này đã trình diễn hình ảnh ân ái cỡ nào.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Ngũ và Thược Dược canh giữ ở cửa phòng Thiên Nhãn, mỗi người bưng một phần dụng cụ rửa mặt, nhưng ai cũng không dám lên tiếng.

Tô Oản Nhan nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc kia càng ngày càng gần, không cho nàng cơ hội né tránh, cánh môi cùng môi mỏng gặp nhau, sau đó, phảng phất như mãnh thú bị xé mở phong ấn, trí nhớ còn sót lại trong đầu Tô Oản Nhan chỉ còn lúc mình đang khóc lóc cầu xin, rốt cuộc không thể chứa nổi cái khác.

Vui chính là, tiểu thư rốt cục cũng viên phòng cùng vương gia, như vậy, mới xem là phu thê chân chính!

Khi nhìn thấy quần áo trên mặt đất, ánh mắt hai người cũng không dám nhìn lung tung, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm chân, nhẹ nhàng buông đồ trong tay xuống, Tiểu Ngũ cúi đầu, cầm áo khoác hầu hạ chủ tử đã xuống giường, đang mặc quần áo.

Về phần tình huống tối hôm qua trong phòng như thế nào, đám tâm phúc bọn họ, ai cũng không dám tò mò, Tiêu Nhất đã dẫn một đám người quỳ từ tối hôm qua, quỳ ở chỗ rẽ cầu thang, Hòa bá và Sa gia đã lớn tuổi, cũng không dám ầm ĩ, cùng nhau quỳ!

Thược Dược cầm khăn trong tay, cũng không dám chạm vào tiểu thư, lui ra một chút chờ ở một bên, chờ vương gia phân phó, Quý Tiêu Hàn mặc xong, nhìn tiểu vương phi còn đang ngủ say, suy nghĩ một chút, phân phó Tiểu Ngũ, nói: "Phái người đi nói với sai dịch bên kia một tiếng, chúng ta tối nay sẽ xuất phát, lệnh cho bọn họ đi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận