Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 204:

Nhóm nạn dân: "..."

Ai nhìn hai ngọn núi nhỏ hình người kia mà dám tiếp tục gào? Người nào dám không sợ?

Vì thế, khi Tiêu Nhất sai người kéo những sát thủ bị đánh ngất xỉu qua một bên, đám người tự động mở ra một lối đi, tốc độ kia như thể bọn họ là mãnh thú đáng sợ gì đó.

Nhìn nhóm nạn dân tự giác như vậy, Tiêu Nhất tỏ vẻ rất vừa lòng, cũng không uổng công hắn mang theo người nháo thành như vậy, vì thế, hắn đi về phía xe ngựa của Tiêu vương gia, đối mặt với cửa xe ngựa đóng chặt, khom người, cao giọng,"Hồi vương gia, đường đi Tuyền Châu đã dọn dẹp sạch sẽ, mời vương gia và vương phi vào thành."

Giọng nói đó lôi cuốn và nội lực, được không khí và gió nhẹ truyền đi rất xa, nhóm thủ binh canh giữ ở cửa thành cũng nghe được, sắc mặt bọn họ đồng loạt biến đổi, vương gia tới? Vị vương gia nào? Chỉ nghe nói Tiêu vương gia bị hoàng thượng xét nhà lưu đày...

Cho nên, là Tiêu vương gia tới, Tiêu vương gia thật sự tới?

Nhóm thủ binh ngay tức khắc trở nên vô cùng rối loạn,"Mau mau mau, mau đi bẩm báo Cừu đại nhân, Tiêu vương gia tới."

Lập tức đã có người nhanh chóng quay về huyện nha báo tin.

Nhóm nạn dân lại bắt đầu cầu khẩn bọn hắn, nhưng dẫu sao họ cũng không dám chặn đường như vừa rồi vây kín mấy tên sai dịch Thúc Minh Viễn kia, quy củ quỳ gối ở hai bên đường, cùng hô lớn.

Quý Tiêu Hàn kéo tiểu vương phi ngồi xuống bên cạnh,"Những việc này giao cho vương phi xử lý là được. Hiện giờ sức khỏe của bổn vương vẫn chưa phục hồi, không bận tâm đến những việc vặt vãnh."

"Xin vương gia làm cho chủ cho bá tánh chúng ta! Xin vương gia cứu chúng ta!"

"Vương gia, người mặc kệ?" Tô Oản Nhan nhìn ra sắc mặt của Quý Tiêu Hàn biến hóa, nàng hỏi.

Nhóm nạn nhân vừa nghe thấy người ngồi trong xe ngựa là một vị vương gia, có người còn không biết là vị vương gia nào, nhưng chỉ cần là vương gia thì đều là hy vọng của bọn họ, vì thế, đám người kia nhìn xe ngựa chậm rãi từ bên người bọn họ chạy tới ngưỡng cửa thành, có người kìm nén không được khóc thút thít âm ỷ,"Xin vương gia làm cho chủ cho bá tánh chúng tôi! Xin vương gia cứu chúng tôi!"

"Là Tiêu vương gia! Thì ra người trong xe ngựa là Tiêu vương gia!"

Nói là Tiêu vương gia lưu đày, nhưng ai mà không biết đó chẳng qua chỉ là Tiêu vương gia đổi nơi khác để tiếp tục xưng đế một phương? Hơn nữa, cho dù Tiêu vương gia là một kẻ ăn chơi trác táng, chỉ dựa vào mười vạn tướng sĩ trong tay hắn, cũng đủ để bọn họ cung kính với Tiêu vương gia.

Nói như thể hắn là người máu lạnh vô tình, rốt cuộc, còn không phải muốn âm thầm ra tay sao?

Một người hô trăm người gào!

Suy cho cùng hoàng thượng dù tài giỏi đến đâu, một khi có chiến sự, còn phải nhờ Tiêu vương gia ra mặt dàn xếp.

Tô Oản Nhan thấy những người này tỏ ra sợ hãi và mong đợi đối với người chức cao vọng trọng, có vài hài tử gầy đến nỗi da bọc xương, cũng theo người lớn quỳ ngoan ngoãn bên cạnh, có mấy đứa nhỏ cũng không hiểu lắm hy vọng thốt ra từ trong miệng người lớn, nhưng cũng biết, người ngồi trong xe ngựa đó hẳn là có thể cứu bọn họ, họ không muốn đói bụng, họ muốn sống, vì thế, tiếng hô của bọn nhỏ càng có lực xuyên thấu hơn những người lớn, từng tiếng hô truyền vào trong xe ngựa.

Sau khi xe ngựa và đội ngũ lưu đày chạy vào trong thành, cửa thành dày nặng lại lần nữa chậm rãi đóng lại, tiếng hô của nhóm nạn dân bị ngăn cách ở xa xa phía sau, rất nhanh đã không còn nghe thấy.

"Xin vương gia làm cho chủ cho bá tánh chúng ta! Xin vương gia cứu chúng ta!"

Cừu Minh Viễn khom lưng uốn gối đi theo bên cạnh xe ngựa của Tiêu vương gia, tâng bốc khen ngợi không lặp lại một chữ, khiến Tô Oản Nhan nghe đến ngây người.

Nhóm nạn dân trơ mắt nhìn xe ngựa chạy xa, thấy cửa thành đóng chặt mở ra, ngay cả tri phủ đại nhân chưa bao giờ lộ diện cũng quỳ xuống đất cung kính nghênh đón,"Hạ quan Cừu Minh Viễn tham kiến Tiêu vương gia, Tiêu vương phi..."

"Tiêu vương gia đã tới, vậy có phải chúng ta sẽ được cứu không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận