Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 210:

Mấy quản sự mang theo nha hoàn cùng gã sai vặt,"Vâng."

Quý Tiêu Hàn dừng một chút, lại nói: "Vương phi tuổi nhỏ, thích cái gì không thích cái gì, đều phải thông minh mà hầu hạ, nếu ai dám tiết lộ sở thích của vương phi ra ngoài, đừng trách bản vương không buông tha cho người đó."

Mấy quản sự đều tiếp xúc nhiều với Long Cao, cũng biết tính tình vị chủ tử này, nói ở chung tốt là ở chung tốt, nhưng một khi làm chuyện chủ tử mất hứng, thì sẽ không phải truy cứu trách nhiệm của một người là có thể xong việc, cho nên, lúc này cấp dưới lại bày tỏ lòng trung thành một phen.

Thấy giáo huấn không khá ổn Quý Tiêu Hàn mới để cho tiểu vương phi nói vài câu, thưởng bạc, rồi cho người lui xuống.

Đây là lần đầu tiên Tô Oản Nhan có dáng vẻ nữ chủ nhân nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời vừa mới mẻ, vừa bất đắc dĩ, đây cũng chỉ là một thôn trang, nếu thật sự phải quản lý sổ sách nhiều hơn, thì không phải sẽ phiền chết sao?

Cũng không biết tại sao những nữ tử cổ đại kia lại thích đoạt quyền quản gia như vậy, bận rộn như vậy làm gì ?

Làm xong những chuyện này, đã là giờ hợi, ban ngày Tô Oản Nhan ngủ nhiều, nên đã không còn buồn ngủ, quấn lấy Quý Tiêu Hàn muốn đi ngâm suối nước nóng, Quý Tiêu Hàn không lay chuyển được, đành phải theo nàng.

Sai người mang điểm tâm hoa quả đến bên suối nước nóng, liền mang theo tiểu vương phi đi.

Ám vệ từ lúc bọn họ còn chưa tới thôn trang, đã sớm bố trí vòng cảnh giới, chỉ cần bọn họ vừa tiến vào thôn trang, trong phạm vi mười dặm, đều phải bảo đảm không có bất kỳ vật khả nghi nào xuất hiện.

Tô Oản Nhan nhìn tiểu viện trước mắt có chỗ khác biệt với sáu chỗ trước đó, không khỏi âm thầm líu lưỡi, nàng chỉ nghe nói qua dẫn nước suối phải có chú ý, nhưng không biết còn phải trải qua nhiều công đoạn phức tạp như vậy.

Quý Tiêu Hàn lần này chỉ dẫn Hòa bá đi ra, còn nhóm ám vệ thì ẩn trong bóng tối, nha hoàn bên người Tô Oản Nhan cũng không mang theo, toàn bộ việc vặt đều do các tiểu nha hoàn trong thôn trang lo liệu, đây cũng là do Quý Tiêu Hàn cố ý, không mang theo bất kỳ nô tài bên người nào, là để không cho bất luận kẻ nào có cơ hội biết được sở thích của bọn họ.

Cảnh đẹp như vậy lại còn là ở dưới ánh trăng, nên phiền não gì cũng có thể vứt bỏ sau đầu, quả nhiên, người có tiền đều sẽ biết hưởng thụ.

Nước suối trước tiên dẫn vào trong ao đã được đào sẵn, rồi lại phải thiết lập các loại cơ quan chuyển đổi nhỏ trong ao, từ đó dẫn nước suối ra, chảy về phía ao kế tiếp, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, chẳng những nước suối vẫn luôn có thể bảo trì là nước ban đầu, mà còn có thể bảo đảm nhiệt độ nước này đều ở trong một trạng thái ổn định, như vậy mặc kệ chủ nhân lúc nào sử dụng hồ nước nóng, cũng sẽ không bị nhiệt độ lạnh ảnh hưởng.

Suy cho cùng, Quý Tiêu Hàn tâm tư quá nặng, trải qua những cuộc ám sát trên đoạn đường lưu đày kia, hắn lại càng không có khả năng vừa tới Tuyền Châu, sẽ hoàn toàn buông xuống cảnh giác.

Hai người rẽ trái rẽ phải đi qua sáu tiểu viện, đi thẳng đến tiểu viện thứ bảy mới dừng lại, nước suối từ bên ngoài dẫn vào, trải qua vài chỗ quanh co uốn lượn, cuối cùng nước suối hội tụ ở nơi này chẳng những chất lượng nước suối sạch sẽ, mà nhiệt độ cũng bằng với cơ thể người, hơn nữa trong tiểu viện này, chỉ còn lại hai người bọn họ đứng dưới ánh trăng.

Tô Oản Nhan thán phục tiểu viện này có cảnh vật rất khác biệt, sau đó mới nhận ra trong không khí mơ hồ bay lên một mùi thơm nhàn nhạt, nàng nhìn bốn phía một chút, mới phát hiện, ngay tại trong vách đá mà nước suối chảy vào trong nhà kia, đã được khảm huân hương, huân hương trải qua nhiệt khí của suối nước nóng, liền bắt đầu phiêu tán tứ phía, toàn bộ tiểu viện đều là mùi thơm nhàn nhạt.

Bốn phía tiểu viện còn trồng đủ loại hoa cỏ, những hoa cỏ này được suối nước nóng tẩm bổ, cho dù vào mùa đông, cũng vẫn duy trì trạng thái bốn mùa như xuân, cành lá xum xuê, sắc màu rực rỡ, tranh kỳ đấu diễm làm cho người ta lưu luyến quên về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận