Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 268:

Lại tỷ như, vị Tô công tử này của bọn họ, cũng chính là Tiêu vương phi, lúc trước vừa tới Tuyền Châu, nhìn thấy ngoài thành nhiều nạn dân như vậy, nàng liền phát thiện tâm móc tiền tài ra, đưa cho nạn dân không ít áo bông để sống qua mùa đông, hiện giờ những nạn dân này không có lộ phí về quê, muốn ở lại Tuyền Châu qua mùa đông, gặp ai cũng khen Tiêu vương phi tốt.

Lại ví dụ như, sau khi Tiêu vương phi đi theo Tiêu vương gia tới Tuyền Châu, muốn ở chỗ này trồng trọt, tạo phúc cho dân chúng địa phương, lấy tòa nhà này của bọn họ làm trung tâm, nên đất trong phạm vi mấy chục dặm đều đã thuộc về danh nghĩa Tiêu vương phi, chỉ chờ đầu xuân, sẽ tìm người bắt đầu làm việc.

Tiểu quan trước khi chưa bị bán vào Thiên Hương lâu, cũng là hài tử trong gia đình nghèo khổ, bởi vì thân thể yếu ớt ngay từ khi sinh ra, không làm được việc nặng như cuốc đất, nên mới không được cha nương yêu thích, ở trong nhà không làm được gì, nên bị cha nương bán đi để đổi lấy mười lượng bạc.

Sau đó hắn ở trong Thiên Hương lâu cố gắng học cách lấy lòng nam nhân, muốn biến bản thân thành tiểu quan ưu tú nhất, ngóng trông có người tốt giúp hắn thoát khỏi bể khổ, cho dù bị chuộc về làm thông phòng, cũng tốt hơn là cả đời ở trong Thiên Hương lâu.

Hôm qua hắn bị Tô công tử mua về, trong lòng hắn miễn bàn có bao nhiêu kích động, cho rằng ngày lành của hắn rốt cục cũng sắp tới, nhưng hiện thực đã hung hăng vả cho hắn một cái tát, Tô công tử chọn trúng hắn vậy mà lại là Tiêu vương phi, không chỉ như thế, nàng còn an trí bọn họ ở sân, cứ như muốn bọn họ chờ lâm hạnh vậy, khiến hy vọng tan vỡ của hắn, đã mơ hồ bốc cháy.

Chẳng lẽ, Tiêu vương gia kia là một chủ nhân nam nữ không kiêng kỵ?

Nếu đã như vậy, hắn phải sớm hỏi thăm sở thích của Tiêu vương gia, chờ Tiêu vương gia hồi phủ, hắn có lòng tin có thể dựa vào thủ đoạn lấy lòng và hầu hạ của mình, có thể vì mình mà sống một cuộc sống tốt đẹp.

"Vương phi nương nương đến!"

Sau một lúc lâu, Tô Oản Nhan mới để chén trà xuống, thản nhiên mở miệng nói: "Dậy đi."

Thược Dược khom người,"Vâng, nô tỳ nhất định sẽ dạy thật tốt."

Tiêu vương phi không kêu, bọn họ cũng không dám đứng lên, ba người lại vội vàng bò ra ngoài đình nghỉ mát quỳ trên mặt đất.

Tô Oản Nhan thu hết thần sắc ba người vào đáy mắt, trong lòng cuối cùng cũng có vài phần hài lòng, biết sợ là chuyện tốt, nàng gật gật đầu với Thược Dược,"Thược Dược, về sau ba người bọn họ sẽ giao cho ngươi chăm sóc, dạy bọn họ hiểu rõ quy củ của ta, đừng để đến lúc ra ngoài lại làm bản vương phi mất mặt."

Cho nên ba người nghe được Tiêu vương phi đến, chạy nhanh đến sân, quỳ xuống,"Dân nữ thảo dân tham kiến vương phi nương nương."

Tô Oản Nhan không nói gì, chỉ bưng trà ngồi ở nơi đó chậm rãi thưởng thức, Thược Dược và Tiểu Ngũ đi theo bên người cũng không nói lời nào, một người đứng ở phía sau Tiêu vương phi lạnh lùng nhìn ba người trên mặt đất, người còn lại thì thuần thục bưng trà đưa điểm tâm cho Tiêu vương phi, không khí trong đình nghỉ mát dần tràn ra một loại cảm giác áp lực đến hít thở không thông, đáng sợ tới mức ba người ngoài đình không dám thở mạnh.

Tiểu quan ngồi ở bên cửa sổ, vừa nghĩ đến tâm sự của mình, vừa nhìn hai nữ nhân bên kia đang đấu võ mồm với nhau, nghe được nhóm hộ vệ ngoài viện hô lớn, vội vàng đứng dậy, nghênh đón.

"Tạ vương phi nương nương!" Trên mặt ba người này hoàn toàn không còn mừng rỡ, chỉ còn lại sự thấp thỏm bất an.

Thược Dược nâng Tô Oản Nhan đi qua ba người đang quỳ trên mặt đất, đi thẳng đến đình nghỉ mát trong viện, nơi đó đã sớm có người dâng lên lò sưởi, các loại điểm tâm cùng nước trà, thẳng đến khi Tiêu vương phi ngồi xuống, bọn họ mới phản ứng lại, những chén trà tinh xảo này không phải là chuẩn bị cho bọn họ.

Tiêu vương phi không để bọn họ ở hậu viện mà không quan tâm, đối với ba người bọn họ mà nói, đã là cơ hội tốt nhất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận