Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 46:

Tô Oản Nhan không lập tức trở về giường, mà đi tới trước bàn trang điểm, đưa lưng về phía Quý Tiêu Hàn, lấy ra báo cáo kiểm tra máu của Quý Tiêu Hàn từ trong ống tay áo, chữ trên báo cáo kiểm tra, đều là chữ in ra từ máy in hiện đại, tuy rằng thoạt nhìn không quá khác so với chữ Đại Chu quốc, nhưng nơi đây chỉ dùng bút lông viết chữ, báo cáo kiểm tra như vậy của nàng tuyệt đối không thể lấy ra.

Nàng phải dựa theo kết quả trên báo cáo kiểm tra, lần lượt liệt kê trên giấy, mới có thể lấy ra.

Tô Oản Nhan có thói quen dùng bút máy viết chữ, số lần dùng bút lông viết chữ lác đác không có mấy khi, cho nên sau khi nàng hạ bút, nhìn thấy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, nhịn không được che mặt, đích tiểu thư Tô phủ vốn đã không có thanh danh tốt nào, giờ còn phải gánh thêm danh hào bao cỏ.

Nhưng mà, mặc kệ đi!

Chỉ cần đọc hiểu.

Quý Tiêu Hàn nằm ở trên giường, nửa híp mắt, nhìn tiểu nữ nhân ngồi ở bàn trang điểm vùi đầu viết chữ, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy nàng đang viết cái gì, nhưng nội dung cụ thể không thể nào biết được.

Nhìn nhìn, tầm mắt Quý Tiêu Hàn không khỏi liền rơi vào trên bờ lưng mảnh khảnh của Tô Oản Nhan, đời trước lúc Tô Oản Nhan vẫn còn là sinh mệnh sống động, ký ức cuối cùng lưu lại trong lòng hắn, chính là bóng lưng gầy yếu như vậy, nàng khi đó, rõ ràng vì bị sát thủ đuổi giết mà sợ tới chân đều run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm vừa tạo ra thanh âm hấp dẫn sự chú ý của nhóm sát thủ, vừa chạy về hướng tương phản với hắn, càng không ngừng chạy trốn...

Trong mắt Quý Tiêu Hàn dần dần hiện lên sự đau lòng cùng thương tiếc, đời trước hắn chiếm được thiên hạ như ý nguyện, nhưng những người còn bên cạnh hắn, cũng không có nàng nữa.

Ép buộc bản thân thoát khỏi trong hồi ức đau thương, hắn cố gắng dời lực chú ý của mình về phía chuyện mà giờ phút này Tô Oản Nhan đang làm.

Cũng may, Tô Oản Nhan cũng không để cho Quý Tiêu Hàn tò mò bao lâu, chỉ chốc lát sau Tô Oản Nhan buông bút lông xuống, nhẹ nhàng thổi thổi trên giấy, sau đó xoay người đi về hướng Quý Tiêu Hàn.

Quý Tiêu Hàn lẳng lặng chờ Tô Oản Nhan tới gần, kèm theo mùi thơm nhàn nhạt, Tô Oản Nhan ngồi ở ven giường, giống như hiến bảo nói với Quý Tiêu Hàn đang hôn mê bất tỉnh: "Quý Tiêu Hàn, ngươi biết trong tay ta cầm cái gì không?"

Quý Tiêu Hàn: "..."

Tô Oản Nhan tiếp tục nói: "Còn nhớ rõ đêm tân hôn ta cắt ngón tay của ngươi lấy máu sao? Đây chính là kết quả xét nghiệm máu của ngươi, ngươi nói xem, ta trực tiếp đưa phương thuốc giải độc viết tay này cho Hòa bá, hắn sẽ tin tưởng ta sao? Nếu ngươi tỉnh thì tốt rồi, chính ngươi lấy ra, sẽ thích hợp nhất."

Quý Tiêu Hàn: "..."

"Quên đi, ta lại nghĩ cách đi." Thời gian không còn sớm, Tô Oản Nhan bận rộn cả đêm, nhất thời nửa không nghĩ ra được cách nào tốt, ngáp một cái, cởi giày đi ngủ.

Tô Oản Nhan kéo chăn qua, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, đồ trên tay còn bị nàng cầm lấy.

Tiêu Nhất và Tiêu Nhị ẩn trong bóng tối, từ lúc nghe thấy tiểu vương phi nói với chủ tử nàng có phương thuốc giải độc, đã bắt đầu kích động.

Chủ tử trúng độc, mặc dù biết chỉ cần tìm cốc chủ Bạch Tử Mặc của Ám U Cốc, giang hồ nhân xưng thần y U Cốc là có thể hỗ trợ giải độc, nhưng người mà bọn họ âm thầm phái ra để tìm thần y còn chưa trở về, độc trong thân thể chủ tử ngày nào còn chưa trừ, ngày đó liền không thể vận dụng nội lực, rất nhanh cẩu hoàng đế kia sẽ lấy Tiêu vương phủ ra khai đao, chỉ sợ đến lúc đó chủ tử tránh không được phải chịu chút đau khổ.

Chờ Quý Tiêu Hàn lần nữa điểm huyệt ngủ của Tô Oản Nhan, Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị liền khẩn cấp hiện thân,"Chủ tử..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận