Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 274:

Nếu nhàn rỗi, vậy giúp Thược Dược xem xét, nhìn xem nam nhân nàng chọn trúng như thế nào.

"Vâng." Tiểu Ngũ có chút kỳ quái, lúc này tiểu vương phi gọi hộ vệ tới, cũng không giống như muốn ra ngoài đánh nhau.

Lập tức, Tiểu Ngũ như nghĩ tới cái gì, trên mặt lập tức vui vẻ......

Khi Cao Hổ biết được tiểu vương phi muốn gặp mình, trong lòng mừng như điên, ánh mắt của hắn nhịn không được nhìn về phía Thược Dược, nhưng tiểu nha đầu kia trước sau như một mà thẹn thùng, lúc tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều đỏ mặt né tránh, hắn vui vẻ đi về phía tiểu đình, bước chân đều lộ ra sự kích động, "Thuộc hạ bái kiến vương phi nương nương."

"Đứng lên đi!" Tô Oản Nhan thấy Cao Hổ đi tới, liền quan sát hắn, thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ vui mừng, không khỏi gật gật đầu, còn rất có ánh mắt.

Cao Hổ quy củ đứng ở nơi đó, cảm nhận được ánh mắt đánh giá của tiểu vương phi, hắn cũng không hoảng hốt, sống lưng thẳng tắp, cúi đầu,"Tạ nương nương!"

"Vừa rồi Tiểu Ngũ nói với ngươi cái gì? Bản vương phi gọi ngươi tới là vì cái gì?" Tô Oản Nhan bưng trà, nhấp một ngụm, a! Trà này là trà Động Đình mà nàng yêu thích.

Cao Hổ gật đầu, nghiêm túc lại kiên định quỳ xuống, dập đầu,"Bẩm nương nương, Tiểu Ngũ vừa rồi có nhắc nhở thuộc hạ vài câu, thuộc hạ đã biết, thuộc hạ luôn ngưỡng mộ cô nương Thược Dược ở bên cạnh nương nương, muốn thỉnh nương nương thành toàn."

Khó trách lúc Cao Hổ nói muốn cưới thê tử, lại tự tin như vậy, trong tay có tiền tự nhiên không hoảng hốt.

Cuối cùng, Cao Hổ nói: "Nương nương, thuộc hạ bây giờ có thể lấy ra được, chỉ có những thứ này, nếu như không đủ, thuộc hạ sẽ nghĩ cách thêm vào."

Ở cổ đại, của cải mấy ngàn lượng, là khái niệm gì?

Các nàng làm nha hoàn, đời trước không biết đã tu bao nhiêu phúc phận, mới có thể gặp được nam nhân thâm tình lại minh lý như Cao Hổ.

Cao Hổ muốn cưới Thược Dược không phải vì hắn nhất thời cao hứng, chuyện này hắn đã sớm suy nghĩ không biết bao nhiêu lần, muốn đem hết tài sản của mình ra, hôm nay nói ra, liền mạch không ngừng, một hơi nói ra một chuỗi hứa hẹn dài, hơn nữa sính lễ hắn có thể cho, ngay cả Tô Oản Nhan nghe được cũng có chút khiếp sợ.

Tiểu Ngũ ở một bên che miệng cười, trong lòng lại len lén hâm mộ Cao Hổ và Thược Dược, cũng không biết nàng và Thập Lục khi nào mới có thể ở cùng một chỗ.

Tô Oản Nhan không nói chuyện, nhìn Cao Hổ quỳ trên mặt đất thật lâu, thẳng đến khi thấy người căng thẳng không thôi, nàng mới thu hồi ánh mắt,"Ngươi có biết Thược Dược chính là thiếp thân nha hoàn của ta, chỉ với một câu nhẹ nhàng như vậy, liền muốn cưới nàng đi?"

Tô Oản Nhan trong lòng vốn đã nguyện ý, hiện tại nghe Cao Hổ dụng tâm như vậy, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía hai người Dung ma ma một chút, thấy tiểu nha đầu kia đều sắp cảm động khóc, cười nói: "Ngươi đã dụng tâm như vậy, vậy chờ buổi tối ta hỏi Thược Dược một chút, chỉ cần nàng cũng ái mộ ngươi, bản vương phi sẽ làm chủ cho các ngươi, chọn ngày lành vui vẻ thành hôn."

Ngoan nào! Nàng biết Quý Tiêu Hàn có tiền, đãi ngộ của người đi theo hắn tự nhiên cũng sẽ không kém, nhưng nàng không nghĩ tới kho bạc nhỏ của Cao Hổ vậy mà lại mấy ngàn lượng.

Cao Hổ vừa nghe, trong lòng vô cùng kích động, tiểu vương phi không lập tức từ chối, nói rõ tiểu vương phi cũng không phải không đồng ý, lời này, là đang thăm dò ý của hắn, vội vàng "bịch bịch bịch" dập đầu ba cái, ngay cả trán đã bị dập đỏ cũng không cảm thấy đau, trong mắt đều mang theo cười,"Vâng, nương nương nói đúng, thuộc hạ nguyện lấy ra tất cả tài sản để cưới Thược Dược cô nương, sau này..."

Dung ma ma dưới ám chỉ của Tiểu Ngũ, làm bộ dẫn Thược Dược tới hít thở không khí, lại "vô tình" nghe được lời này của Cao Hổ, khuôn mặt tiểu nha đầu ửng đỏ, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng cảm động.

Cao Hổ cao hứng không biết làm thế nào cho phải, đành phải lại "Bịch bịch bịch" dập đầu với tiểu vương phi,"Tạ nương nương!"

Đó chính là tiểu phú hào một phương trong dân chúng bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận