Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 338:

Thế nhưng tất cả đều làm cho Tiêu Tứ nhìn thấy biểu hiện giả dối của nàng mà thôi.

Nàng ăn đủ các loại thịt rừng nướng, hôm nay không ăn gà rừng Tiêu Tứ nướng nữa, bụng vẫn còn đang đói, tiếng "ùng ục ùng ục" vang lên khiến nàng không ngủ được.

Không ngủ được rất dễ dàng miên man suy nghĩ, Tô Oản Nhan bị mặt trời phơi đến ấm áp vui vẻ, mơ mơ màng màng cảm thấy đầu hơi đau, chắc chắn là nàng sinh bệnh, nàng nghĩ thế.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng phảng phất lại nhớ tới cảm giác đầu tiên khi nàng trọng sinh vào cơ thể này, cái loại cảm giác bị treo lơ lửng này, bị bao trùm ký ức một lần nữa khiến cảm giác khắc sâu quá mức, lại làm cho Tô Oản Nhan có loại ảo giác sẽ lạc vào cảnh giới kỳ lạ một lần nữa.

"Nương nương cẩn thận!"

Đang lúc Tô Oản Nhan mơ mơ màng màng tự giễu có thể là nàng bị mặt trời chiếu đến mơ màng, một tiếng hét lớn làm nàng sợ hãi mà mở to mắt.

"... ?" Nhưng, vừa mở mắt ra, nàng đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngác.

Ta... Chết tiệt!

Lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì, nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn giằng co trực tiếp với đại mãnh thú.

Tiêu Tứ nắm chặt đao trong tay, chậm rãi tới gần: "Vương phi nương nương đừng sợ, ngài ở yên đó đừng nhúc nhích."

Trán Tô Oản Nhan cũng toát ra một tầng mồ hôi nhỏ, đại lão hổ đó! Còn là một con hổ lớn mập mạp thuần hoang dã! Nàng nhìn thấy sao có thể không sợ?

"Làm sao bây giờ? Tiêu Tứ, mau cứu ta!" Âm thanh của Tô Oản Nhan run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, dáng vẻ bị cảnh trước mắt làm cho sợ hãi.

Mẹ nó, khó lắm nàng mới có thể nằm ngủ một giấc, có cần chơi nàng như vậy không? Lại còn tặng cho nàng một con hổ lớn làm quà gặp mặt?

Đây là vì nếu như Tiêu Tứ không chế ngự được đại lão hổ, sẽ là vật tự cứu khi nàng sắp trở thành con mồi trong miệng đại lão hổ.

Ai có thể nói cho nàng biết tại sao kỹ năng nhận thức nguy hiểm của nàng đột nhiên biến mất không?

Phía sau khu rừng nơi bọn họ đang ở là một vách núi dốc đứng, tảng đá lớn dưới thân Tô Oản Nhan cách vách núi kia không đến năm mét, nếu là không cẩn thận, rất có thể sẽ bị một chưởng của đại lão hổ vỗ bay.

Tiêu Tứ ở phía sau nàng như gặp đại địch, không dám thở mạnh, sợ động tác của hắn quá lớn sẽ chọc giận con hung thú này.

Cách tảng đá lớn nơi nàng nằm không xa, xuất hiện một con hổ uy phong lẫm liệt, mắt lộ ra ánh sáng!

Nhưng, bên cạnh nàng có một Tiêu Tứ, nàng quả quyết sẽ không để lộ ngón tay vàng của mình trước một nhân tố không ổn định là Tiêu Tứ.

"Xảy ra chuyện gì? Hình như ta nghe tiếng hổ gầm?" Tiểu Ngũ không thể tin.

Nếu một mình nàng ở đây còn có thể lợi dụng không gian, nàng tùy tiện bắn một phát hoặc là trực tiếp lắc mình trốn vào không gian tị nạn, hoàn toàn không sợ đại mãnh thú như vậy.

Sắc mặt Tiêu Thập Nhất cũng thay đổi theo: "Không ổn! Thật sự là tiếng của hổ phát ra, mau đi cứu tiểu vương phi!"

Tô Oản Nhan nhìn Tiêu Tứ, thấy sắc mặt hắn trầm trọng, không có cảm giác hắn có thể cứu mình, nàng lặng lẽ chuyển động cổ tay, trong nháy mắt ở ống tay áo đã có thêm một cái súng lục giảm thanh.

Tiểu Ngũ và Tiêu Thập Nhất cách vị trí của tiểu vương phi hơi xa, bọn họ bị một tiếng hổ gầm đánh thức.

Hai người không để ý bản thân bị bại lộ, phi thân chạy về phía tiểu vương phi, đợi đến gần, nhìn thấy cả Tiêu Tứ và đại lão hổ đều bị thương đang tranh đấu, bọn họ không biết nên may mắn, hay là nên thở dài xui xẻo.

Tô Oản Nhan đã rút lui đến bên cạnh tảng đá lớn, ở phía sau nàng là vách đá, nàng phải luôn nhìn chằm chằm vào một người một hổ tranh đấu, phòng ngừa bị ảnh hưởng.

Nhưng khoảng cách an toàn để lại cho Tô Oản Nhan cũng không nhiều, vị trí an toàn duy nhất chính là nơi gần vách đá phía sau nàng, đại khái là con hổ lớn kia cũng cảm thấy đánh nhau ở vách đá rất nguy hiểm, lúc chiến đấu với Tiêu Tứ còn tận lực tránh đi nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận