Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 172:

Ai cũng không nghĩ tới, ở xung quanh bọn họ lại đột nhiên nhiều người như vậy, vị trí của những người này, vừa vặn cách khỏi khoảng cách ngoài trăm mét mà đám ám vệ bảo vệ bên người Tiêu vương gia có thể cảm giác được, lại trùng hợp không ở trong phạm vi giám thị của đám ám vệ bên ngoài, khi đám Tiêu Nhị phát hiện nhiều lưu dân như vậy, trước tiên phát ra cảnh báo, cũng bao vây xe ngựa của chủ tử và tiểu vương phi.

"Bảo vệ chủ tử!"

"Bảo vệ vương phi!"

Tiểu Ngũ vọt tới bên cạnh xe ngựa, cùng Hòa bá đứng hai bên trái phải, canh giữ bên cạnh xe ngựa.

Tiêu Nhất dừng xe ngựa, rút ra nhuyễn đao ở trên lưng, ánh sáng lạnh thấu xương ở thân đao thỉnh thoảng sáng lên trong tia chớp thỉnh thoảng nổ tung, vừa lạnh vừa băng.

Đội ngũ lưu đày đi ở phía trước phủ Tiêu vương, khi Tiêu Nhị phát ra cảnh báo, người dẫn đầu trong đội ngũ bọn họ, đã cùng đám lưu dân trốn trong rừng cây hai mặt nhìn nhau, sợ tới mức không nhẹ,"A... Nơi này cũng có lưu dân!"

Đám lưu dân trừng đôi mắt đói khát hung ác, lẳng lặng nhìn chăm chú bọn họ, nhìn đội ngũ lưu đày loạn thành một đoàn, những người này lại không có nửa điểm động tĩnh, chờ tới lúc Thúc Minh Viễn mang theo đám sai dịch xách đao xông tới, lưu dân bên trong cũng không biết là ai hô một tiếng,"Thay vì làm quỷ chết đói, không bằng trước khi chết kéo theo đệm lưng, làm quỷ chết no rồi lại lên đường, cướp mau!"

Một tiếng kêu gọi này, lưu dân mặc kệ nam nữ già trẻ, tất cả đều liều lĩnh xông về phía trước, tuổi trẻ cường tráng khống chế được một người, nữ nhân cùng tiểu hài tử lập tức xông lên, lột quần lột áo, cướp ăn cướp mặc, đáng tiếc, đội ngũ lưu đày này của bọn họ từ trước khi bọn họ tới, đã từng gặp phải lưu dân đánh lén, nên trên người nào còn thứ gì đáng giá cho bọn họ cướp?

Quý Tiêu Hàn bị dọa vội vàng giữ chặt tiểu vương phi đang tức đến giậm chân của mình,"Oản Nhan, đừng đi, ngoan! Không giận không giận nào! Giết gà sao dùng dao mổ trâu được, rất nhanh thôi cuộc hỗn loạn này sẽ được khống chế, nào, buông súng tiêu âm xuống."

Tô Oản Nhan nằm trong xe ngựa cả buổi chiều, cảm giác đau xót trên người còn chưa hoàn toàn biến mất, nếu bị lưu dân chen chúc, tất nhiên sẽ chịu không nổi, nàng bị Quý Tiêu Hàn gắt gao ôm vào trong ngực, bàn tay lớn của nam nhân che lỗ tai của nàng, ôn nhu trấn an nàng: "Đừng sợ, bọn họ không tới gần được."

Nghèo không phải đạo lý, thiên tai cũng không phải do bọn họ mang đến, tại sao chỉ túm lấy bọn họ không buông?

Tô Oản Nhan đầy mặt không vui, nhưng không tránh thoát được cái ôm của Quý Tiêu Hàn, súng tiêu âm cũng bị thu trở về, nàng chỉ vào đám người ồn ào bên ngoài, nói: "Đám người này rõ ràng là bị người khác lợi dụng, cố ý đến chặn chúng ta! Ngươi có thể nuốt trôi sao, còn hạ khẩu khí như vậy?"

Tô Oản Nhan tất nhiên biết đây chỉ là lưu dân có sức khỏe trâu bò cùng oán giận, không có khả năng tới gần xe ngựa của bọn họ, nhưng cũng không thể nhìn bọn họ cứ cố chấp sống chết không buông như vậy! Tô Oản Nhan thật sự chịu không nổi việc cứ hết lần này tới lần khác bị lưu dân nhìn chằm chằm như thịt mỡ, ngoài cửa xe tia chớp rạch ngang trời, sấm sét ầm ầm vang lên, lưu dân kích động ngẩng cao đầu, tính tình tiểu vương phi của nàng cũng nổi lên.

"Mẹ nó! Bản vương phi nhịn không được, Quý Tiêu Hàn, ngươi buông tay ra, đêm nay ta thật sự phải cho những người này một bài học." Nói xong, Tô Oản Nhan nghiêng người, cầm lấy súng tiêu âm bị Quý Tiêu Hàn giấu ở ngăn bí mật, không quan tâm gì liền muốn xuống xe.

Cướp một vòng cũng không thấy có thu hoạch gì, liền dừng lại, rồi trực tiếp bắt đầu cướp nữ nhân và tiểu hài tử, lần này loạn lại càng loạn, bên phủ Tiêu vương cũng không may mắn thoát khỏi khó khăn, bọn họ ngồi xe ngựa xa hoa xa xỉ, từng con ngựa mập mạp kia, rơi vào trong mắt đám lưu dân, tất cả đều là bảo bối.

Sợ tiểu vương phi không vui liền trực tiếp đại khai sát giới, tuy rằng đám lưu dân này quả thật đáng giận nhưng Quý Tiêu Hàn sao có thể để cho tiểu vương phi dính phải máu tươi như vậy.

Thật sự là túm lấy bọn họ không dứt ra phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận