Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 156:

"Không bị thương là tốt rồi, không bị thương là tốt rồi." Dung ma ma vỗ vỗ ngực, lập tức thấy trong tay Tiêu Nhị xách thứ gì đó, nghi hoặc hỏi: "Hả? Đây có phải là hai người hay không?"

Tiêu Thập Lục nhãn lực tốt, sớm đã thấy rõ thứ Tiêu Nhị cầm trong tay, gật đầu nói: "Là người, hẳn vẫn còn sống, là Tô Dung Yên cùng phu xe của nàng."

Hai người bị Tiêu Nhị nhấc tới giữa không trung, tay chân đều rũ xuống, đặc biệt là một chân của Tô Dung Yên, góc độ rũ xuống có chút quỷ dị, như là - gãy, gãy??

Đám người vừa đến gần, bọn họ vội vàng chào hỏi Tiêu vương gia, còn thu dọn sạch sẽ xe ngựa, để cho bọn họ nhanh chóng vào trong xe ngựa tránh mưa, Tiêu Thập Lục ghé sát vào Tiêu Nhị, tò mò nhìn một chút, nhỏ giọng hỏi: "Nhị ca, lúc ngươi làm gãy chân người, có tránh vương phi nương nương không?"

Tiêu Nhị trực tiếp ném hai người trên tay xuống dưới một thân cây gần đó, mặc kệ bọn họ có đau hay không, quay đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Tiêu Thập Lục, hắn khẽ cười một tiếng,"Nhìn chân này xem, góc độ gãy có hoàn mỹ không?"

Tiêu Thập Lục di chuyển ánh mắt theo ngón tay Tiêu Nhị, không chút do dự trả lời,"Còn phải đoán sao?"

Tiêu Nhị: "..."

Hắn thở dài, đem bàn tay dính máu của phu xe lão Lục xoa lên vai Tiêu Thập Lục, mỉm cười: "Tuy rằng nhị ca ngươi ngày thường rất lợi hại, rất tàn nhẫn, nhưng mà, người động thủ lúc nãy thật sự không phải là ta, là vương phi nương nương yếu đuối nhát gan của chúng ta."

Thật là, muốn thay tiểu vương phi tạo thế hù dọa người, cũng không thể thổi phồng như vậy được!

Lại nói, chủ tử lúc trước dặn dò bọn họ như thế nào, những lời kia chẳng nhẽ chỉ nghe một chút xong quên chắc.

Tiêu Thập Lục đè nén thanh âm,"Ngươi nói dối về vương phi nương nương như vậy, cẩn thận bị chủ tử nghe được sẽ thu thập ngươi."

Tiêu Nhị đã rất muốn đánh người rồi, người này... Đầu óc bị mưa xối đến choáng váng rồi sao? Nếu hắn dám nói trước mặt chủ tử, vậy chắc chắn đều là sự thật!

Sắc mặt Tiêu Thập Lục trước nay chưa từng khó coi như vậy, hắn kéo Tiêu Nhị ra xa,"Nhị ca, có người tới, ngươi mau tránh đi."

Nhưng sủng thê của chủ tử bọn họ rất tốt, thê tử muốn chơi thế nào thì chơi.

Tiêu Thập Lục trừng mắt còn lớn hơn cả chuông đồng, miệng há hốc, miễn cưỡng kêu lên: "... Hả?"

Bây giờ tiểu vương phi, nếu làm nũng với chủ tử, đừng nói nàng muốn tự tay đánh gãy chân người, cho dù muốn đem người đi lăng trì, nói không chừng lông mày chủ tử cũng không nhíu một cái.

Tiêu Nhị không hiểu,"Thập Lục, ngươi lôi kéo ta làm gì? Tại sao ta phải trốn?"

Lúc Tiêu Nhị buông tay, ngón tay đã sạch sẽ,"Ngươi không nghe lầm, chính là kiệt tác của vương phi nương nương chúng ta."

Tiêu Nhị: "..."

Xe ngựa chỉ có một chiếc, Thược Dược và Dung ma ma muốn đi theo đội ngũ, lại bị Tô Oản Nhan gọi vào,"Các ngươi an tâm đợi, xe ngựa này lớn như vậy, còn có thể không chứa nổi hai người các ngươi?"

Không thể trách Tiêu Thập Lục ngạc nhiên như vậy, ai bảo bề ngoài tiểu vương phi quá có tính lừa gạt, lại còn là một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi, dù có lợi hại hơn nữa nhưng có thể lợi hại được đến đâu chứ? Có thể nói chủ tử, luôn sủng ái tiểu vương phi, nuông chiều, mặc kệ nàng, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho nàng gặp bất kỳ tình cảnh nguy hiểm hoặc máu tanh nào, có chủ tử ở đây, sao có thể để cho tiểu vương phi làm loại việc nặng này được.

Tô Oản Nhan nói xong, lại quay đầu cười híp mắt hỏi Quý Tiêu Hàn,"Vương gia, ngài nói có phải hay không?"

Người khác sủng thê đều là mua mua mua, thê tử muốn mua như thế nào thì mua như thế đó.

Hết lần này tới lần khác đừng thấy tiểu vương phi tuổi còn nhỏ, nhưng sở thích của nữ tử khuê các bình thường khác nàng đều không thích.

Nếu không phải không thể quang minh chính đại ở trước mặt đội ngũ lưu đày nhiều người như vậy bại lộ không gian của nàng, Tô Oản Nhan chắc chắn sẽ lấy ra xe ngựa lúc trước bọn họ vứt bỏ ở không gian ra.

"Ừm, đều nghe vương phi. Vương phi nói như thế nào, các ngươi liền nghe như thế đó." Quý Tiêu Hàn gật đầu, trong thanh âm không nghe ra chút không vui nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận