Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 18:

"Ngươi nói, nàng dạo qua ba khu quốc khố, nhưng đều không mang theo thứ hì liền rời đi" Quả nhiên, Quý Tiêu Hàn nghe xong cũng cảm thấy nghi hoặc.

Tiêu Nhị gật đầu,"Thuộc hạ sợ bị phát hiện, vẫn chưa tiến vào quốc khố, nhưng thuộc hạ tận mắt nhìn thấy Tô đại tiểu thư lắc mình lẻn vào. Lúc đi ra, trên người nàng quả thật không lấy thứ gì."

Bởi vì trong sách này xuất hiện đại lượng cao thủ, chuyện Tô Oản Nhan chợt thuấn di, cũng trở thành cao thủ sâu không lường được trong mắt Tiêu Nhị, cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Tìm cơ hội đi vào xem thử, bản vương không tin nàng phí công xông vào hoàng cung, sẽ không lấy gì cả." Sau một lúc lâu, Quý Tiêu Hàn phân phó.

Tiêu Nhị khom người,"Hiểu rồi, thuộc hạ trở về kiểm tra một lần."

Đêm khuya yên tĩnh Tô Oản Nhan đi trên đường cái, trong thời gian lệnh giới nghiêm, trên đường an tĩnh, ngay cả cái bóng ma đều không nhìn thấy.

Nghĩ đến lại qua mấy ngày nữa, nàng sẽ đi theo Tiêu Vương cùng nhau trải qua những ngày lưu đày một miếng bánh ngô một ngụm nước, Tô Oản Nhan không khỏi bĩu môi.

Nàng mới xuyên tới nơi này đã phải bắt đầu lưu đày, cũng chửa được nếm thử mỹ thực thế giới này đâu!

Mau nhân cơ hội trữ vật tư a!

Vì thế, Tô Oản Nhan không cam lòng lại chuyển hướng, chạy về hướng tửu lâu lớn nhất con phố này.

Tửu lâu Như Ý, đại tửu lâu lớn nhất khí phái nhất bên trong hoàng thành, nghe nói do một vị chính khách phu nhân thuộc môn hạ của đương kim Thái tử mở, nói trắng ra tửu lâu này đã được Thái tử che chở, mỗi ngày đều có rất nhiều quan to quý nhân đến đây đặt tiệc rượu, bởi vậy, sau bếp tửu lâu, sau khi trời tối cũng vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Các tiểu nhị sau bếp mỗi người một việc, bận rộn khí thế ngất trời.

Những món ngon mỹ vị cùng tất cả đồ ăn bán thành phẩm kia cần được đặc chế trước, tất cả đều bày gọn gàng ở trên bàn, Tô Oản Nhan chạy vào sau bếp rồi trốn ở trong không gian, nhìn nhiều người bận rộn như vậy, chà xát tay, thật sự ngại quá, ai bảo tửu lâu này của các ngươi là sản nghiệp của Thái tử!

Vậy khẳng định không thể tha!

Vì thế, Tô Oản Nhan thừa dịp không ai chú ý, lắc mình đi ra, vung tay lên, ngay cả mấy chục bàn đồ ăn, không cánh mà bay.

Từ cửa sau tửu lâu hiện thân đi ra, nàng còn có thể nghe thấy thanh âm người bên trong hoảng sợ kêu to.

Tô Oản Nhan âm thầm cười to, nàng tranh thủ thời gian lại chạy qua mấy cửa hàng chuyên bán bánh bao điểm tâm bữa sáng, mấy cửa hàng điểm tâm bình thường này đều là cửa hàng vợ chồng, Tô Oản Nhan cũng không khách khí, vơ vét cả nồi hấp cùng bánh bao, gần một ngàn cái bánh bao, toàn bộ đều được thu vào không gian.

Chờ ông chủ tiệm bánh phát hiện đồ nhà mình không thấy đâu, vừa định thắc mắc trong tiệm bọn họ bị trộm hay là mình quá mệt mỏi hoa mắt, liền nhìn thấy trên mặt bàn đặt một thỏi bạc.

Một thỏi bạc này ít nhất cũng cỡ 50 lượng, đừng nói lấy đồ của bọn họ đi, ngay cả lấy luôn cửa hàng bánh bao nho nhỏ này cũng mới đủ.

Tô Oản Nhan ỷ vào việc không phải bạc của mình, bỏ tiền cũng không đau lòng, liền dạo một vòng mấy cửa hàng bánh bao điểm tâm trên đường.

Mấy ông chủ tiệm bánh bao có được một số tiền lớn như vậy, làm sao có thể để lộ ra ngoài cửa hàng nhà mình bị trộm?

Tất cả đều bịt miệng thật chặt, trong lòng mừng thầm, đạo tặc nghĩa hiệp như vậy, nếu có thể ghé thăm mỗi tối thì tốt quá.

Vì thế, liên tục mấy buổi tối, ngăn hấp và bánh bao mà bọn họ mới đặt mua lại lần nữa không cánh mà bay, ông chủ tiệm bánh bao cũng không hoảng hốt, lập tức ăn ý bắt đầu đi tìm bạc.

Mà những lồng hấp và bánh bao bị Tô Oản Nhan thu vào không gian, có một số còn chưa cho vào nồi hấp chín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận