Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 52:

Tiểu Ngũ lo lắng,"Vương phi nương nương, những người đó đã bao vây vương phủ chúng ta, nhất định muốn thừa dịp hỗn loạn đục nước béo cò, không được, ta phải đi giấu đồ vật..."

Tô Oản Nhan nhìn Quý Tiêu Hàn nằm ở trên giường còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cắn cắn môi, giữ chặt Tiểu Ngũ muốn xông ra ngoài,"Tiểu Ngũ, ngươi ở lại bảo vệ Vương gia, ngàn vạn lần đừng để cho bất luận kẻ nào tới gần, ta đi tới trước nhìn xem."

Tiểu Ngũ còn đang tỏ vẻ thấy khó xử,"Nhưng mà, ta là nha hoàn thiếp thân của Vương phi nương nương ngài, loại thời điểm này ta càng phải đi theo ngài..."

Tô Oản Nhan nghiêm mặt,"Nếu ngươi là nha hoàn thiếp thân của ta, ta nói cái gì ngươi cứ ngoan ngoãn nghe theo, ta là nữ chủ nhân Tiêu vương phủ, bọn họ há dám động thủ với ta?"

Lúc này Tiểu Ngũ mới gật đầu,"Vâng, Tiểu Ngũ đều nghe theo Vương phi nương nương, vậy chính ngài cũng phải cẩn thận một chút, dấm người Hòa bá đã dẫn theo tất cả hạ nhân tới cửa phủ, Vương phi nương nương, ngươi cứ trốn một bên nhìn xem, ngàn vạn lần không nên ra mặt để cho bọn họ phát hiện."

Tô Oản Nhan nhéo má Tiểu Ngũ một cái,"Biết rồi, ta không sao, yên tâm đi!"

Tiểu Ngũ nói rất đúng, thánh chỉ xét nhà lưu đày còn chưa vào vương phủ, những người đó đã dám vây quanh Tiêu vương phủ, không phải nhân cơ hội đục nước béo cò thì là cái gì?

Tô Oản Nhan một đường chạy về phía trước, phát hiện trong phủ đúng là một người cũng không có, vậy còn chờ cái gì?

Hòa bá ngăn cản hai người Cao công công và Khuông Chính Nghiệp, nói gì cũng không cho bọn họ tiến vào hậu viện, chỉ cho bọn họ vào chính sảnh.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy sảnh chính trống không, tất cả đều trợn tròn mắt.

Không phải nói Quý Tiêu Hàn đóng quân tạo phản sao?

Cuối cùng, hai người không tình không nguyện bị Hòa bá mời vào sảnh chính.

Ngay sau đó, Tô Oản Nhan ngựa không dừng vó liền vọt tới kho khác, kho lương, hầm băng, hầm ngầm, thậm chí ngay cả phòng hạ nhân cũng không có buông tha, Tô Oản Nhan hóa mình thành máy thu hoạch vô tình, đi đến chỗ nào, chỗ đó chỉ còn lại tro bụi.

Cảnh tượng trống rỗng quen thuộc này, bọn họ - - sáng nay đã gặp không dưới mười nhà rồi!

Dưới chân vừa chuyển, Tô Oản Nhan phóng về hướng khố phòng của Tiêu vương phủ, Tiêu vương là nhi tử được tiên đế sủng ái nhất, là người đầu tiên được xây phủ đệ, thứ tốt trong khố phòng tuyệt đối không ít hơn tư khố của Cẩu hoàng đế, những thứ tốt này nếu bị sung công vào tư khố của cẩu hoàng đế, vậy việc nàng khám xét hoàng cung của cẩu hoàng đế, chẳng phải đều vô ích sao?

Chuyện gì đây?

Chờ sau khi vơ vét gần như sạch sẽ toàn bộ đồ đạc trong vương phủ, Tô Oản Nhan mới nghe được bên phía tiền sảnh truyền đến thanh âm ồn ào, đoán chừng một lát nữa sẽ có người tới, Tô Oản Nhan dứt khoát vọt về thư phòng của Quý Tiêu Hàn, dỡ xuống hết cửa sổ trong thư phòng của hắn.

Đi vào khố phòng, quả nhiên ở cửa không có hộ vệ canh gác, nhưng trên cửa lại có khóa, Tô Oản Nhan vì tranh thủ thời gian, nhìn xung quanh một chút, sau đó trực tiếp lấy ra một cây súng tiêu âm từ trong không gian, nổ một phát súng với khóa cửa đặc chế, khóa lập tức rơi xuống đất, Tô Oản Nhan bước nhanh vào trong, hai tay vung lên, khố phòng to như vậy, ngay cả kệ hàng cũng không để lại.

Đám người Cao công công mặc dù cầm thánh chỉ trong tay, nhưng ba mươi mấy hộ vệ cường tráng bên cạnh Hòa bá cũng không phải dễ chọc, những người này đều là dũng phu đi theo Tiêu vương ra chiến trường giết địch, nếu cứng rắn chống lại, hắn và Khuông Chính Nghiệp không ai lấy được thứ tốt.

Tại sao ngay cả Tiêu vương phủ cũng bị đạo tặc ghé thăm?

Trong nhà đều nghèo thành ra như vậy, đổi thành người khác, ai mà không phản?

Hòa bá cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh tượng trống trải như vậy, nhưng cũng may hắn đã sớm được vương gia phân phó, dặn trước đồ trong nhà sẽ được tiểu vương phi hỗ trợ thu dọn, mặc kệ nhìn thấy cái gì, hắn cũng không thể kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận