Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành
Chương 328:
Tiểu Ngũ lúc này rốt cuộc cũng phát hiện tiểu vương phi trốn ở bên cửa sổ nhìn lên, phi thân xuống, đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng nói,"Nương nương, sao người lại đi lên?"
Tô Oản Nhan hai mắt sáng lấp lánh, không có nửa điểm xấu hổ khi bị bắt,"Ta đến xem thử cao thủ so chiêu sẽ như thế nào. Yên tâm, ta không ra ngoài, chỉ đứng ở chỗ này nhìn xem."
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ, nhìn về phía Tiêu Thập Nhất. Tiêu Thập Nhất và Tiêu Thập Tam đã sớm phát hiện tiểu vương phi đang nhìn lén, cho nên bọn họ mới ra chiêu tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ bị người ta phát hiện ra vị trí của tiểu vương phi.
Tiêu Thập Nhất yên lặng gật đầu, Tiểu Ngũ mới nói,"Nương nương, ngài ngàn vạn lần không được thò người ra ngoài cửa sổ. Những người này rất âm hiểm, ám khí đả thương người là khó lòng phòng bị."
Ngọn nến trong phòng Tô Oản Nhan đã tắt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nào nhìn cái nhìn đầu tiên liền phát hiện được có người đứng bên cửa sổ, chính là mục tiêu ám sát đêm nay của bọn họ.
Kỳ thật Tô Oản Nhan còn rất tiếc nuối. Từ lúc nàng tới cổ đại này, toàn bộ quá trình đều trong phạm vi thế lực bảo hộ của Quý Tiêu Hàn. Thật sự bị nam nhân coi như là đóa hoa trong nhà kính yếu ớt mà bảo vệ. Kỳ thật nàng có năng lực tự bảo vệ mình. Dựa vào không gian bàn tay vàng, chỉ cần nàng không đi tìm đường chết, về cơ bản thì có thể đi ngang.
Thế nhưng, Quý Tiêu Hàn không cho là như vậy. Ngay cả các thuộc hạ của hắn cũng không cho là như vậy.
Sau nửa chén trà, gần năm mươi người phi thân tiến vào từ ngoài tường viện, mỗi người đều là sát thủ trong tay cầm trường kiếm. Bọn họ đại khái là rất tự tin với thực lực của mình, ngay cả mặt nạ bảo hộ cũng không thèm đeo, mặt mỗi người đều lộ ra trước mắt bọn họ. Tô Oản Nhan thấy vậy nhíu mày lại.
Năm mươi người tạo thành một đội ám sát, chỉ riêng số lượng đã đủ kinh người. Bọn họ nghe thấy Tiểu Ngũ quát lớn, chẳng những không có nửa điểm sợ hái, thậm chí còn không cho Tiểu Ngũ thời gian phản ứng, một đám người trong đó liền hướng về phía nàng mà động thủ. Hai mươi mấy người vây quanh Tiểu Ngũ. Song phương rất nhanh triền đấu cùng một chỗ, đánh đến khó phân thắng bại.
Nói đến tiền thưởng, trong lòng mọi người đều xẹt qua một chút tham lam. Đứng vậy. Thay vì từng bước, từng bước bị người ta tiêu giảm thực lực, không bằng tất cả bọn họ cùng nhau tiến lên. Đến lúc đó đục nước béo cò, để cho người khác cùng người bên trong giao chiến, hắn đi bắt sống Tiêu vương phi, chẳng phải là hoàn mỹ hay sao?
Thần sắc Tiểu Ngũ đang khẩn trương , nghe những lời này của tiểu vương phi liền tiêu tán vô hình, thiếu chút nữa không nhịn được cười lên tiếng. Vì để cho tiếng nói chuyện của tiểu vương phi không bị bại lộ, nàng thấp giọng quát,"Khụ... khụ. người tới là ai? Dám tự tiện xông vào biệt viện của Tiêu vương, giết không tha."
Nhưng mặc kệ ẩn tàng cao thủ nào, dù sao cũng chỉ là đám ám vệ của Tiêu vương gia. Tiêu Nhất và Tiêu Nhị đều đi theo Tiêu vương gia ở hoàng thành, lợi hại hơn nữa thì còn có thể lợi hại bằng hai người bọn họ sao?
Trong lòng mỗi người đều sẽ nghĩ như vậy. Đề nghị này rất nhanh được mọi người nhất trí đồng ý.
Tiêu Thập Nhất lấy ra cây súng tiêu âm giấu ở trong người, cùng Tiêu Thập Tam nhìn phương hướng tường viện, ánh mắt càng lạnh hơn.
"Chậc chậc chậc! Thật là xấu a!" Nàng sâu kín cảm thán một câu.
"Các vị. , thay vì từng người đi vào bị người bên trong bắt, không bằng chúng ta cùng nhau xông vào. Cao thủ lợi hại hơn nữa cũng không ngăn được nhiều người chúng ta. Tiền thưởng đều giống nhau, mặc kệ là ai bắt sống được Tiêu vương phi thì người đó được chia nhiều hơn, những người khác thì được ít hơn. Mợi người cảm thấy như thế nào?" Trong đó có người đã kìm nén không được, đề nghị nói.
Những người canh giữ ngoài viện lại đợi hồi lâu, dần dần đều thay đổi sắc mặt. Đã đi vào bốn người nhưng không có nghe được bất kỳ âm thanh đánh nhau nào. Biết rằng bốn người này đã chết. Nới đó rốt cuộc ẩn giấu cao thủ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận