Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 191:

Quý Minh Chiếu nhìn Quý Minh Sóc dương dương tự đắc rời đi, trong mắt hiện lên vài phần hận ý, cứ đắc ý đi! Đắc ý đi! Cho rằng phụ hoàng thật sự đang bảo vệ ngươi sao?

Phụ hoàng là đang che chở long ỷ của hắn!

Đế vương từng hưởng thụ quyền thế ngập trời, bất kể là ai muốn cướp đi long ỷ kia của hắn, chỉ sợ đều sẽ trở thành địch nhân mà hắn canh phòng nghiêm ngặt, cho dù, người nào đó có là thân nhi tử của hắn.

Nghe nói, thái tử điện hạ hôm nay mượn thế lực mẫu tộc, cùng với trợ lực của thái tử phi dự bị Viên gia, được phụ hoàng ưu ái, nhưng lại không biết, phụ hoàng cũng đang độ tráng niên, làm sao cam tâm nhìn một người khác mơ ước vị trí của hắn được đây?

Cho dù người nọ là thái tử hắn thân phong, phụ hoàng cũng sẽ không thật sự vui mừng, cho nên, thái tử điện hạ, ai có thể ngồi lên long ỷ kia, không đến thời khắc cuối cùng, ai cũng không thể dễ dàng kết luận, dù sao, phụ hoàng của bọn họ, phương thức cướp được long ỷ năm đó, cũng không phải là cử chỉ vẻ vang gì.

Quý Minh Chiếu đi về một hướng khác, trong đám tiểu thái giám vẫn chờ ở hai bên, có người thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ rời đi độ nửa chén trà, đợi đến khi hắn trở về, ở một nơi nào đó trong tường cung, có một cung nữ quét dọn, len lén từ trong một cái lỗ nhỏ ở chân tường, lấy đi một tờ giấy viết thư đã vò thành một cục.

Tất cả những thứ này, lặng lẽ không một tiếng động diễn ra, kết thúc ngắn ngủi như thường, không ai sẽ chú ý tới tại một góc này đã xảy ra chuyện gì.

Mà tờ giấy viết thư này, sau đó không lâu, lại xuất hiện trên tay Tiêu vương gia ở ngàn dặm ngoài kia.

Nhìn Tiêu Nhị cười dung túng và hiểu ý, Tô Oản Nhan phảng phất phát hiện bí mật khó lường.

Tô Oản Nhan xoay người trở về phòng, vừa nâng mắt đã thấy ngay Quý Tiêu Hàn đang ngồi ở bên cửa sổ, cửa sổ mở rộng, nàng xoa cánh tay, cố ý hờn dỗi oán giận nói:

Tô Oản Nhan thong dong cùng ma ma và Thược Dược đi ra từ gian phòng, nhìn thấy Tiêu Nhất luôn luôn ổn trọng, sau khi từ trong phòng Quý Tiêu Hàn đi ra lại không để ý những người khác ở đây đang kinh ngạc, ôm lấy đầu Tiêu Nhị, dùng sức mút một cái, cao giọng cười to.

Chẳng qua, người cổ đại quá mức hàm súc nội liễm, Tô Oản Nhan lại muốn cẩn thận quan sát, hai người kia đã khôi phục như thường.

Quý Tiêu Hàn ngồi trước cửa sổ, xem xong giấy viết thư thì tiến đến bên đèn dầu đốt cháy, đợi toàn bộ giấy viết thư hóa thành tro tàn, hắn mới thản nhiên cất lời: "Truyền lời cho Tiêu thống lĩnh, nói dã ngoại của binh lính huấn luyện mùa đông năm nay, có thể do bọn họ tự do lựa chọn sân bãi, chỉ có điều, nhất định phải để cho sĩ khí các tướng sĩ tăng vọt, bổn vương ít ngày nữa sẽ tự mình nghiệm thu thành quả."

Hài tử có người tỉ mỉ hầu hạ, thân thể nhỏ bé cũng càng ngày càng khỏe mạnh, dáng vẻ đều là trông đẹp mắt đáng yêu thêm lên, tiểu vương phi rảnh rỗi sẽ chạy về đến bên hài tử, nếu buổi tối trở về sớm thì dĩ nhiên hài tử lại ngủ mất rồi.

Trạm kế tiếp bọn họ sắp tới là Tuyền Châu, giờ phút này, đoàn người Tiêu vương phủ lại ngủ qua đêm ở tửu lâu Minh Nguyệt.

"Bên ngoài lạnh như vậy, mau đóng cửa sổ lại đi."

Nghe vậy, trong mắt Tiêu Nhất toát ra hào quang lấp lánh, hắn trả lời rất có khí phách: "Vâng, xin chủ tử yên tâm."

Tiêu Nhất khom người, lấy các loại tin tức mới nhất thu được, tổng hợp đến bên chủ tử, sau khi nói xong, yên lặng đợi chủ tử phân phó bước kế hoạch tiếp theo.

Oa...

Quý Tiêu Hàn đóng cửa sổ lại, đi tới bên cạnh tiểu vương phi, mỉm cười ôm hai bàn tay nhỏ bé của nàng lại, một bên che bàn tay nhỏ bé một chút cũng không lạnh của nàng, một bên hỏi: "Hài tử ngủ rồi sao?"

Tô Oản Nhan: "... !!"

"Ừm, hài tử quá đáng yêu, lúc đầu đưa tới, vẫn còn là một quả bóng nhăn nhúm, hiện tại làn da đều đã nảy nở ra rất nhiều." Tô Oản Nhan gật đầu, đời trước bởi vì nghề nghiệp, trong nhà nàng ngay cả con rùa cũng không nuôi, nhìn tiểu hài tử một ngày lại một ngày lớn lên như vậy, trong lòng run rẩy vì đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận