Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 198:

Tô Oản Nhan thở dài một tiếng,"Sự tồn tại của ngươi chính là uy hiếp lớn nhất đối với bọn chúng, cho nên, mặc kệ ngươi làm như thế nào, bọn chúng cũng sẽ không thật sự yên tâm về ngươi?"

"Ừ."Quý Tiêu Hàn cũng buông đũa xuống, cầm chiếc khăn tay đã được chuẩn bị trên khay bên cạnh.

Tô Oản Nhan không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên ghé sát vào Quý Tiêu Hàn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy ta cũng có chút tò mò, nếu Quý Việt Trạch không yên tâm về ngươi như vậy, ngươi rốt cuộc là làm như thế nào để nắm được mười vạn trọng binh đây?"

Rõ ràng là bị kết án xét nhà lưu đày, nhưng Quý Việt Trạch vẫn muốn duy trì bộ dáng huynh đệ hòa thuận, lại để cho ngồi xe ngựa, cũng không làm khó nô bộc.

Nói cho cùng, chính là sợ bọn họ làm quá mức, sẽ làm cho mười vạn tướng sĩ trong tay Quý Tiêu Hàn lạnh lòng, liều lĩnh xuất binh vây công Hoàng thành.

Nhưng là, tên cẩu hoàng đế Quý Việt Trạch cái kia đã kiêng kị Quý Tiêu Hàn như vậy, lúc xét nhà lưu đày nên buộc Quý Tiêu Hàn giao ra binh phù mới đúng! Sau đó sẽ không có chuyện gì xảy ra?

"Chuyện trong này có chút phức tạp, bởi vì binh phù có thể hiệu lệnh mười vạn tướng sĩ cũng là một trong những vật phẩm được ghi trong di chiếu, cho dù lại để cho Quý Việt Trạch tịch thu nhà của bản vương thêm một lần nữa thì hắn cũng không dám mạnh mẽ đoạt lại binh quyền từ trong tay bản vương."

Tô Oản Nhan như có điều suy nghĩ gật đầu,"Cái này cũng khó trách, đổi lại là ta, cũng phải suy nghĩ làm sao để đối phó với ngươi."

Quý Tiêu Hàn ngồi vào vị trí chuyên dụng của hắn, Thược Dược thỉnh an Vương gia, vừa lưu loát pha trà, vừa chú ý động tĩnh bên tiểu vương phi.

Tuy nhiên, từ sau khi bọn họ rời khỏi thành Dương Châu, đám người Tiêu Nhất đã bắt đầu sẵn sàng đón địch, bởi vì trên đường chính ngày thường nhộn nhịp lại không nhìn thấy một bóng người nào, điều này rất không hợp lý.

Tô Oản Nhan buồn bực đi ra ngoài, Tiểu Ngũ và Dung ma ma đang chờ ngoài cửa, Thược Dược vẫn ôm nữ oa trong lòng, nữ oa lúc này đã tỉnh, mở to đôi mắt đen láy nhìn xung quanh, thật đáng yêu.

Xe ngựa một đường đi về phía Tuyền Châu, lần này bọn họ đi cùng Thúc Minh Viễn, tốc độ không nhanh, ít nhất phải đi ba ngày mới có thể thuận lợi tới Tuyền Châu.

Dù sao, chỗ dựa lớn nhất của nàng chính là Quý Tiêu Hàn, chỉ cần ngày nào Quý Tiêu Hàn ở trong sách này vẫn còn quyền thế ngập trời, thì ngày đó nàng vẫn được tự do và hạnh phúc.

"Hài tử tỉnh rồi? Để ta nhìn xem..." Tô Oản Nhan vì tránh phải nghe lại những lời nói tâm tính ái muội kia của Quý Tiêu Hàn, nàng dẫn Thược Dược và Dung ma ma đi ở phía trước, vào xe ngựa cũng trực tiếp gọi Thược Dược ôm tiểu nữ oa cùng lên xe ngựa, lúc Quý Tiêu Hàn lên xe, nàng đang cẩn thận bế đứa bé từ trong tay Thược Dược để ôm, nhưng tư thế không chuẩn lắm, có nguy cơ hài tử sẽ tuột ra bất cứ lúc nào.

Quý Tiêu Hàn bị những lời này của tiểu vương phi chọc cười, cũng chỉ có nàng mới dám thẳng thắn như vậy trước mặt hắn, ngay cả Quý Việt Trạch, dám hạ chỉ tịch thu nhà của hắn, nhưng cũng không dám chạy đến trước mặt hắn càn rỡ,"Thật sao? Đáng tiếc tất cả những thứ của bổn vương đều chia sẻ với nàng, nàng không cần suy nghĩ, chỉ cần nàng mở miệng, mạng của bổn vương cũng có thể lấy đi."

Cũng may là bé gái không làm ầm ĩ, nếu là hài tử khác bị vương phi ôm bằng tư thế như vậy thì đã sớm không thoải mái rên rỉ.

"Bản vương có tiểu vương phi hiền lành đáng yêu như vậy ở bên cạnh, ta tự nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi. Nếu không, ta sao đành lòng bỏ lại nàng một mình trên thế gian này?."Quý Tiêu Hàn đứng dậy, lại cầm lấy áo choàng được đặt ở một bên, phủ thêm cho tiểu vương phi, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu vương phi, cười nói sang chuyện khác,"Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải xuất phát thôi".

Đột nhiên được Tiêu vương gia tỏ tình, Tô Oản Nhan đơ người, nụ cười trên môi không kịp rút lại, vẻ mặt có chút vặn vẹo,"... Này! Ta càng mong ngươi có thể sống lâu, sống lâu trăm tuổi thì càng tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận