Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 362:

Hai là, hắn có chút sợ, sợ tiểu vương phi nói thẳng muốn tách ra khỏi hắn, sợ tiểu vương phi ném cho hắn một bức thư hòa li.

Nếu để cho thuộc hạ biết được những lo lắng lúc này của hắn, thì uy nghiêm đế vương của hắn sẽ không còn nữa.

Tô Oản Nhan ăn uống no đủ, ngồi ở bên cửa sổ ăn dâu tây, chờ khoảng nửa canh giờ, bên ngoài vẫn không thấy động tĩnh gì, không khỏi nhướng mày thắc mắc: "Chẳng lẽ tốc độ của đám người Quý Tiêu Hàn quá chậm nên chưa đuổi kịp sao?"

Ngẫm lại thật sự có khả năng này, lúc nàng chạy trốn, đúng là trong phủ không có người nào phát hiện, hơn nữa có khả năng Quý Tiêu Hàn căn bản không có đuối theo...

Ngồi mệt mỏi, Tô Oản Nhan ăn xong một quả dâu tây cuối cùng, lau tay lau miệng, cởi áo khoác rồi nằm xuống.

Quên đi, không bận tâm nữa! Quý Tiêu Hàn không xuất hiện, nàng sẽ chờ đến ngày mai lại tiếp tục trốn.

Hai phu thê đã lâu không gặp, chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hải Đường tới gõ cửa, hỏi Tô Oản Nhan đã dậy chưa.

Đêm qua mọi chuyện dường như vẫn bình thường, nhưng Tô Oản Nhan luôn có ảo giác rằng sự yên tĩnh đi kèm với một cơn bão nào đó đang đến gần, nàng luôn rất nhạy cảm với nguy hiểm, nên khi bốn người bọn họ đi sâu vào trong rừng, nàng nhỏ giọng dặn dò ba người vài câu.

Chỉ là, sẽ là ai đây?

Bữa sáng là món ăn đơn giản do chủ nhà ở đây cung cấp, chỉ có một loại, nhưng bù lại hương vị lại rất nguyên thủy, ăn xong Tô Oản Nhan đã no một nửa.

Tô Oản Nhan tiếp tục đi về phía trước, nhưng lỗ tai luôn luôn chú ý động tĩnh bốn phía, cảm giác nguy hiểm không hề thay đổi khi ba người kia tản ra, chứng tỏ là đang nhắm vào nàng.

Tiểu Hải Đường không nghi ngờ gì, nghiêng đầu suy nghĩ,"Không có, sáng nay sau khi chúng ta rời giường, chỉ thấy lác đác vài lữ khách giống chúng ta."

Còn nữa, dọc đường nàng đều âm thầm che giấu hành tung, không phải cao thủ bình thường nào cũng làm được.

Đêm qua Tô Oản Nhan ngủ rất ngon, ngủ một mạch đến hừng đông, bị đánh thức lúc ngủ bù do thiếu ngủ cũng không trách cứ, chỉ gọi người đi vào.

Kế hoạch lưu lại đây của bọn họ là quyết định bất ngờ của nàng, người biết tin tức chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tô Oản Nhan gật đầu, không hỏi nhiều nữa, cúi đầu dùng bữa sáng.

"Bên ngoài có người lạ không?" Tô Oản Nhan vừa rửa mặt chải đầu vừa thờ ơ hỏi.

Ba người lộ vẻ kinh ngạc, rất muốn hỏi thêm vài câu, nhưng bị ánh mắt của Tô Oản Nhan ngăn lại, đành phải làm theo theo phân phó của nàng, đến thời điểm thích hợp, bốn người tách ra, đi về hai hướng khác nhau.

Tốt lắm! Nếu dùng thủ đoạn âm độc này trên người nàng, e rằng người đứng sau cũng chưa từng nếm qua thủ đoạn của nàng.

Nếu đã quyết định ở lại đây không đi nữa, Tô Oản Nhan dùng xong bữa sáng liền dẫn ba người đi ra ngoài.

Người bên cạnh nàng, có thể vô dụng, có thể không thông minh, nhưng phải trung thành bảo vệ chủ, quyết không làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho nàng, nếu không...

Nếu Quý Tiêu Hàn hoặc là người của Quý Tiêu Hàn biết thì chắc chắn sẽ không tiết lộ hành tung của nàng, bọn họ sẽ âm thầm đi theo bảo vệ nàng, đợi đến khi Quý Tiêu Hàn xuất hiện.

Vậy thì chỉ có một khả năng, trong ba người nàng dẫn ra, trong đó ít nhất có một người đã bán đứng nàng.

Tô Oản Nhan thận trọng đi tới, lục soát trên người kẻ đó, nàng chỉ tìm thấy mấy mảnh bạc vụn và một lệnh bài bằng gỗ bình thường, trên lệnh bài không có bất kỳ chữ viết nào, chỉ điêu khắc một sợi lông vũ trông rất sống động.

Một tiếng rên rỉ vang lên, Tô Oản Nhan liền nhìn thấy một hắc y nhân rơi xuống từ trên đại thụ phía trước nàng, lúc ngã xuống đất, người đã tắt thở.

"A..."

Tốc độ phản ứng của Tô Oản Nhan rất nhanh, vừa nhìn thấy có người đi ra, không đợi hắn giương cung bắn tên, nàng đã giơ súng lên phản công.

Xung quanh không có khách qua đường bình thường nào, đột nhiên có người từ trên cây rơi xuống, cũng không gây ra khủng hoảng.

Đại khái là bởi vì Tô Oản Nhan dừng lại tại chỗ quá lâu, người trốn trong bóng tối cho rằng mình đã bại lộ nên quyết định ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận