Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 253:

Tô Oản Nhan không chú ý tới ánh mắt đầy ẩn ý của nam nhân này, nếu không nàng chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác, cũng không đến mức mấy tháng sau nghe nói bên cạnh nam nhân có nữ nhân, ôm bụng chạy trốn trong cơn tức giận.

Trận đánh nhau bên trong gần kết thúc, kết quả đương nhiên là người của bọn họ bắt được ẩn vệ, nhốt lại trong phòng với Tô Dung Yên, trong quá trình thẩm vấn, những thủ đoạn tra tấn máu chảy đầm đìa kia thiếu chút nữa đã hù chết Tô Dung Yên mỏng manh.

Ẩn vệ là một người cứng đầu, kiên cường chống lại mấy lần thẩm vấn của đám hộ vệ, nhưng Tô Dung Yên không chống chịu được, vào ngày thứ ba, tinh thần của nàng sắp sụp đổ, khóc lóc cầu xin nói ra tất cả bí mật mà ẩn vệ luôn cắn răng giấu diếm.

Chưa kể, đúng là Tô Dung Yên biết rất nhiều thứ, nàng còn là một nữ tử chốn khuê phòng, ngay cả tên cẩu hoàng đế cất giấu bao nhiêu vệ binh thân cận trong tay cũng biết, thậm chí còn biết vị trí những ẩn vệ khác trong tay thái tử điện hạ, không thể không nói, chuyện Quý Minh Chiếu phái Tô Dung Yên tới điều tra Quý Tiêu Hàn, là chuyện không sáng suốt nhất mà hắn từng làm.

Đương nhiên, Tô Oản Nhan sẽ không đối xử tốt với Tô Dung Yên sau khi nghe xong tất cả bí mật của nàng ta, nàng còn đặc biệt tốt bụng nói cho Tô Dung Yên, khi nàng liều mạng vì thái tử điện hạ của nàng thì hắn đang thành thân với thái tử phi Viên Lạc Linh, giấc mộng làm thái tử phi của nàng ta tan vỡ, cho dù còn mạng để trở về, nhiều lắm cũng chỉ làm thiếp thất của thái tử, giống như thân nương của nàng, cũng chỉ có thể làm con cho người ta.

Tô Dung Yên kinh ngạc: "Không! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! Thái tử điện hạ không thể đối xử với ta như vậy, hắn đã nói..."

Tô Oản Nhan thở dài: "Tô Dung Yên, sao đến bây giờ ngươi vẫn còn không hiểu? Thứ nữ sao có thể đảm nhiệm trọng trách của thái tử phi? Ngay cả người bình thường cũng hiểu, thứ nữ chỉ xứng gả cho thứ tử, ngươi không xứng gả cao."

Đầu óc của Tô Hoành An đúng là toàn bột nhão, đạo lý vậy mà cũng không hiểu, hết lần này đến lần khác cứ thiêu thân lao đầu vào biển lửa giúp Tô Dung Yên.

Nhận thấy tiểu vương phi đi vào, Quý Tiêu Hàn quay đầu vẫy tay với nàng, nói: "Oản Nhan, lại đây."

Tô Oản Nhan vặn vẹo uốn éo ở trong ngực nam nhân, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ hắn, ngón tay mảnh khảnh mở giấy viết thư ra, trên giấy viết thư chỉ nói ngắn gọn vài câu, đại khái có nghĩa là người của bọn họ đã tìm được nơi ẩn náu của con riêng Viên Đức Hải, hỏi có muốn đưa hắn về hay không.

Cửa phòng khép lại, ngón tay của ẩn vệ nằm xụi lơ trên mặt đất vô thức giật giật, một lúc lâu sau, trong tiếng khóc nức nở thấp giọng của Tô Dung Yên, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nghe Tô Dung Yên nói, trong đôi mắt vẩn đục đột nhiên xuất hiện một tia ý chí muốn sống, cuối cùng, hắn chậm rãi, chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất...

Quý Tiêu Hàn đưa tờ giấy trong tay cho nàng, thuận tay ôm tiểu vương phi đặt vào trong ngực, để nàng ngồi trên đùi, nói: "Nàng xem đi."

"Thứ nữ chỉ xứng gả cho thứ tử..."

Tô Oản Nhan trở về phòng thì nhìn thấy Quý Tiêu Hàn một tay chống trán, ngồi một mình bên cửa sổ, lúc đến gần mới phát hiện có một con bồ câu đưa thư rơi ở nơi đó, rướn cổ không nhúc nhích.

Nước mắt cuồn cuộn chảy từ mắt Tô Dung Yên, lời này giống như một đòn cảnh cáo, lập tức đánh thức nàng.

"Vậy mà tìm được rồi? Hiệu suất này tốt quá!" Tô Oản Nhan để giấy viết thư xuống, khen ngợi một câu, lập tức hỏi: "Vậy sao ngươi còn không vui?"

Nàng thì thào tự nói, thân thể mảnh mai lung lay sắp đổ, tâm trạng Tô Oản Nhan vui vẻ rời đi, chỉ để lại ẩn vệ với một thân huyết y đang bất tỉnh nhân sự.

"Thứ nữ chỉ xứng gả cho thứ tử..."

Tô Oản Nhan nhìn ra trong mắt nam nhân toát ra vẻ lạnh lùng, nháy mắt mấy cái, đi qua, hỏi: "Có tin tốt gì sao?"

Một tay Quý Tiêu Hàn không thành thật mà sờ lên eo mềm mại của tiểu vương phi, làm cho người ngồi trong ngực trở nên mềm nhũn mới bỏ qua, trong khi tiểu vương phi đang thở hồng hộc, nam nhân nói: "Không phải bản vương không vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận