Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 69:

Lúc này Thược Dược mới giật mình, vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không hô.

Dung ma ma buông Thược Dược ra, hạ giọng dặn dò nàng: "Trên người tiểu thư chúng ta cất giấu bí mật, từ sau khi bị lão gia bức hôn, người liền trở nên khác trước, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ tiểu thư cất giấu bí mật gì, tiểu thư vĩnh viễn đều là tiểu thư."

Thược Dược gật đầu thật mạnh,"Mặc kệ tiểu thử biến thành cái dạng gì, Thược Dược đều tin tưởng tiểu thư, nếu tiểu thư thay đổi, cũng đều là bị những người kia làm hại ép nàng thay đổi."

Cho nên mới nói, đây chính là lý do vì sao Tô Oản Nhan dám đem bí mật của mình bại lộ cho hai người này, khi đó trong sách có viết kết cục của Dung ma ma cùng Thược Dược, thật sự để lại ấn tượng sâu sắc cho Tô Oản Nhan, hai người các nàng đến chết đều vẫn luôn đặt nguyên chủ ở vị trí đầu tiên.

Vào cái lần cuối cùng nguyên chủ bảo vệ Quý Tiêu Hàn trước lúc chết, nhóm ám vệ bên người bọn họ bị đông đảo sát thủ dây dưa, căn bản không ra tay ngăn cản được đám sát thủ giết về hướng xe ngựa bọn họ, cũng là Dung ma ma cùng Thược Dược đã gắt gao giúp nàng ngăn cản bước chân của sát thủ kia, nàng mới có cơ hội trong lúc xe ngựa phát cuồng, chạy khỏi truy kích trí mạng nhất.

Lúc đó nguyên chủ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dung ma ma cùng Thược Dược bị sát thủ dùng một kiếm đâm vào sau lưng chết không nhắm mắt, nhưng các nàng vẫn gắt gao túm chân sát thủ không buông, làm cách nào cũng không quăng ra được.

Sát thủ tất nhiên cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cuối cùng đã chặt đứt cổ tay hai người các nàng, mới có thể chạy ra, nhưng lúc đó nguyên chủ đã đánh xe ngựa chạy đi rất xa, hai vị trung bộc này quả thật đã giúp cho nguyên chủ tranh thủ được đầy đủ cơ hội chạy trối chết.

Tô Oản Nhan trở lại trong xe ngựa Quý Tiêu Hàn, nam nhân trong xe vẫn không có nửa điểm phản ứng như trong sách, nàng ngồi ở bên cạnh nam nhân, thấp giọng thở dài,"Quý Tiêu Hàn, ngươi nói lần đi về Tuyền Châu này đây, liệu có thể nhấp nhô gian nan giống như ngươi của đời trước sao? Ta liệu sẽ chết sớm như vậy sao? Người của ngươi lấy được phương thuốc giải độc mà ta đua, hẳn là rất mau sẽ có thể chưa khỏi cho ngươi đi? Ngươi sẽ bảo vệ tốt được cho ta sao?"

Đời này, đổi lại thành bản vương bảo vệ cho ngươi!

Bọn sai dịch tự nhiên cũng chú ý tới đám lưu dân đáng xa xa bám theo đội ngủ, chỉ là vì không để chậm trễ hành trình vào thành, bọn họ chỉ phái một người đi xua đuổi nhóm người kia xa một chút, cũng không có đánh nhau với bọn họ.

Bản vương sẽ không để cho ngươi giống như đời trước, vì cứu bản vương, chết ở dưới kiếm của sát thủ, cũng sẽ không để cho ngươi bị dã thú gặm ăn hầu như không còn.

Cùng lắm thì, chờ sau khi đưa Quý Tiêu Hàn an toàn đến Tuyền Châu, nàng tìm Quý Tiêu Hàn hòa ly, mua đất mua nhà bao đỉnh núi, lại mua một đám mỹ thiếp mỹ nam, làm một tài chủ trái ôm phải ấp, không tranh với thế gian!

Sẽ không!

Bản vương lại càng không thể để mình sau khi có được phương thuốc giải độc mà ngươi cung cấp, còn giống như phế vật, cần dựa vào sự bảo vệ của ngươi mới có thể sống sót.

Từ lúc Quý Tiêu Hàn nghe thấy Tô Oản Nhan nỉ non nói ra "kiếp trước", trong lòng cũng đã vừa kinh vừa sợ, nữ nhân này quả nhiên giống với mình, là trọng sinh trở về!

Tô Oản Nhan lải nhải xong, cảm thấy không hiểu sao mình lại già mồm cãi láo, đời trước nàng có thể xem là một cô nhi, cũng có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân mà sống cuộc đời đặc sắc, không có khả năng xuyên tới cổ đại rồi, trong tay có nhiều vàng bạc tài bảo như vậy, còn phải sống nghẹn khuất như vậy?

Bổn vương sẽ không để ngươi phải chịu uất ức như đời trước, phải đi theo bên cạnh bổn vương lo lắng hãi hùng.

Nhưng khi nghe được câu nói tiếp theo của nàng, trong lòng thương tiếc hơn bất cứ thứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận