Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 326:

Nghe bọn họ nghiêm trang nói phải nghiêm túc dựa theo thủ đoạn chặt tay chặt chân mà chủ tử định ra, ngữ khí bình tĩnh, động một chút là nói chỉ cần giữ lại một hơi cho đối phương, Tô Oản Nhan thật lòng cảm thấy, Quý Tiêu Hàn ôn nhu mềm mại ở trước mặt nàng đều là giả bộ mà ra.

Nhưng mà, nàng thích!

Phải là người khác đánh một phát, chúng ta liền đánh lại một quyền tàn nhẫn hơn. Đối phương muốn mạng ngươi, ngươi còn giả bộ thánh mẫu làm người tốt, đó chỉ là ngu ngốc.

"Nương nương, ngài thấy thế nào?" Cuối cùng, ba người thương lượng xong, nhìn về phía tiểu vương phi ngồi ở bên cạnh đang nhàm chán đến mức chơi trúc bài một mình.

Tô Oản Nhan lười nhác giương mắt, "Cứ theo kế hoạch của các ngươi mà làm, chỉ là, lúc ném lựu đạn các ngươi cẩn thận một chút, đừng làm nổ tung biệt thự cao cấp của ta."

Đều là tốn bạc mà mua, nổ thì thật đáng tiếc.

"Vâng." Ba người liếc nhau, đều nở nụ cười.

Tô Oản Nhan sau đó lại nghĩ nghĩ, khoát tay nói: "Thôi không có việc gì, nếu thật sự có người chạy vào trong nhà, các ngươi cũng không cần khách khí, tất cả mọi thứ trong nhà này, bản vương phi có rất nhiều, cứ tùy tiện nổ, các ngươi chú ý an toàn, đừng làm chính mình bị thương là được."

Tô Oản Nhan bất đắc dĩ đồng ý,"Biết rồi biết rồi, lời này ngươi nói mấy lần rồi, ta chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, được chưa?"

Tiểu Ngũ vừa mới rời khỏi phòng, còn chưa đi tới trong viện, Tô Oản Nhan liền từ trên giường bò dậy, rón rén đi tới bên cửa sổ, nàng nín thở len lén mở ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài.

Tin tức của Tiêu Thập Nhất không sai, đêm đó, xung quanh biệt thự lại có thêm vài sát thủ, bọn họ bồi hồi canh giữ ở bên ngoài, bởi vì cũng không phát hiện ám vệ trong nhà nên kiêng kỵ không dám tùy tiện xông vào.

Thật sự là bị Tiểu Ngũ nói trúng, Tô Oản Nhan cũng không có ý định thành thật ngoan ngoãn đi ngủ như vậy, kích thích náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu nhân vật chính như nàng?

Chờ Quý Tiêu Hàn đăng cơ, nàng ngược lại có thể từ trong không gian chọn vài thứ tốt đưa cho hắn, miễn cho quốc khố của hắn trống rỗng thì thật quá mất mặt.

Tô Oản Nhan lại nhìn về phía Tiêu Thập Nhất và Tiêu Thập Tam đang ẩn thân ở dưới tàng cây, một người cao lớn, một người cao gầy nhẹ nhàng, không hiểu sao nàng có loại ảo giác hai người này rất xứng đôi, hai người đứng đưa lưng về phía nhau, đem phía sau lưng của mình giao cho đối phương, điều này cần tới sự tín nhiệm tuyệt đối vào thực lực của người còn lại.

Vớt được nhiều đồ như vậy từ hoàng thành, nàng vẫn luôn không có cơ hội lấy ra dùng, cứ để đó cũng rất đáng tiếc.

Trong sân yên tĩnh không một tiếng động, hai bên đường có ánh đèn lồng chiếu sáng, dưới ánh trăng có vẻ vô cùng tốt đẹp hài hòa, nếu không phải là nàng biết đêm nay chắc chắn có ám sát, nàng nhất định sẽ cảm khái ánh trăng thật xinh đẹp.

Ba người lần nữa bị sự thân thiện của tiểu vương phi làm cảm động,"Vâng."

Cho tới bây giờ, thứ mà nàng lấy ra nhiều nhất từ trong không gian, dĩ nhiên chỉ là lương thực cùng vũ khí trang bị mà thôi.

Tiểu Ngũ dong dài như vậy, còn không phải là sợ Tiểu Vương phi nhất thời tò mò, chạy ra nhìn lén sao? Nàng theo tiểu vương phi lâu như vậy, còn có thể không biết lòng hiếu kỳ của tiểu vương phi lớn bao nhiêu sao?

Nhưng nếu có người tiến vào trong viện không góc chết như vậy, tất nhiên là sẽ không có chỗ trốn.

"Nương nương, đêm nay ngài cứ an tâm mà nghỉ ngơi, ba người chúng ta sẽ canh giữ ở bên ngoài, mặc kệ người nghe được động tĩnh gì, người chỉ cần yên bình ngủ, ngàn vạn lần đừng đi ra." Tiểu Ngũ hầu hạ tiểu vương phi nằm xuống, nhiều lần dặn dò.

Hai người vẫn mặc áo dạ hành màu đen ban ngày, nếu không phải là do nàng đã sớm biết chỗ ẩn thân của bọn họ, chỉ sợ căn bản sẽ không tìm ra. Những sát thủ khác tự nhiên xông vào lại càng không có khả năng phát hiện, cho nên, khi hai gã sát thủ từ bên ngoài lẻn vào cầm đao tới gần, bọn họ còn chưa kịp phản ứng hay kinh hô một tiếng nào đã bị hai người này lưu loát cắt cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận