Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 289:

Trước mặt nàng đặt máy địa động, trên máy địa động hiện cấp độ địa động là cấp 3,9, còn chưa tớ cấp 4, nguồn phát hiện chấn động không ở Tuyền Châu bọn họ, tần suất chấn động dư chấn dần dần yếu bớt, hiển nhiên, bọn họ bên này sẽ không có việc gì.

Thời đại này cũng có máy địa động giám sát, chỉ là máy địa động ở đây, chắc chắn không tiên tiến bằng máy địa động nàng mua được ở hiện đại, nhưng Hòa bá cũng không yên tâm để cho mọi người ở trong nhà vào buổi tối đêm hôm khuya khoắt.

"Nương nương? Nương nương? Ngài nghỉ ngơi chưa?" Bên ngoài lều trại, thanh âm Tiểu Ngũ vang lên.

Tô Oản Nhan vung tay lên, thu máy địa động vào trong không gian, cao giọng nói: "Còn chưa đâu, vào đi."

Tiểu Ngũ vén rèm lên, khom lưng đi tới, nhỏ giọng nói: "Nương nương, đêm nay để Tiểu Ngũ ở cùng người đi, vạn nhất có việc cũng kịp thời phản ứng được."

Tô Oản Nhan ánh mắt lóe lóe, thập phần ghét bỏ,"Không cần, ta đã bị các ngươi bao vây rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, ta cảm giác chấn động này đang chậm rãi giảm đi, ta cũng sẽ ngủ ngay đây."

Tiểu Ngũ vẫn lo lắng,"Nhưng mà, Tiểu Ngũ..."

Tô Oản Nhan sắc mặt nghiêm lại,"Đem hai người kia giao cho ngươi chăm sóc, là bản vương phi tín nhiệm ngươi, ngươi nên xứng đáng với sự xem trọng của ta, chớ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây chính là dùng mấy ngàn lượng bạc mua về, bản vương phi còn chưa lấy ra giải trí tiêu khiển đâu, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."

Ám vệ kia gãi đầu, không hiểu lời Tiểu Ngũ nói lắm,"Vậy... ngươi muốn chúng ta phải thế nào? Nếu không chúng ta cứ nhìn chằm chằm tiểu vương phi?"

Ám vệ hết cách rồi,"Vậy ngươi muốn chúng ta làm như thế nào?"

Tiểu Ngũ không nói là, lúc tiểu vương phi chạy tới chuồng ngựa cũng không cho người đi theo, thời gian ở bên trong lén lút "lấy" ra lều trại còn có chút lâu, không biết có phải lại đang có chủ ý xấu gì hay không.

Tiểu Ngũ vội vàng xua tay,"Đừng, ngàn vạn lần đừng, tiểu vương phi không thích bị người khác nhìn chằm chằm, cẩn thận nàng tìm cơ hội thu thập các ngươi."

Ám vệ nhìn Tiểu Ngũ,"Tiểu Ngũ, ngươi sợ nửa đêm có người dám tới chỗ chúng ta gây sự?"

Quý Tiêu Hàn vui vẻ nuông chiều nàng, tất nhiên nàng nói cái gì thì chính là cái đó, cho nên Tiểu Ngũ mới khó xử như vậy.

Tiểu Ngũ thấy tiểu vương phi nói lời thề son sắt như vậy, nghi ngờ trong lòng nàng cũng ít đi một chút, sau đó, nàng liền bị tiểu vương phi một cước đá ra khỏi lều trại.

Tiểu Ngũ cũng không biết,"Quên đi, vẫn là ta tự mình theo dõi đi, tiểu vương phi không phòng bị nhiều với ta."

Tiểu Ngũ lắc đầu,"Đương nhiên không phải, ta là... Quên đi, cứ như vậy đi, trong lòng ta cảm thấy bất ổn, luôn cảm thấy đêm nay tiểu vương phi có chút quá an tĩnh, không giống phong cách thường ngày của nàng."

Nhìn màn trướng đóng chặt, Tiểu Ngũ híp híp mắt, không lập tức trở về lều trại của mình, mà là chạy đến chỗ tối bên ngoài, tìm được một ám vệ ẩn thân ở đó, nhỏ giọng phân phó: "Đêm nay phải giữ vững tinh thần, chú ý một chút, trong lòng ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng."

Làm như vậy, phỏng chừng sẽ bị tiểu vương phi xem thường đi?

Nếu nàng biết Tiểu Ngũ ở bên ngoài rối rắm như vậy, nàng nhất định sẽ giơ ngón tay cái lên với nàng, không hổ là do ám vệ doanh tỉ mỉ bồi dưỡng ra, cảm giác này thật chuẩn, không sai, Tô Oản Nhan chính là muốn thừa dịp cơ hội tốt này, chuồn đi mất, ở bên ngoài tiêu dao một phen.

Sau khi động đất xảy ra tất sẽ loạn, nếu tiểu vương phi nhân cơ hội trốn bọn họ chạy ra ngoài gây chuyện, bọn họ chính cho dù muốn tìm người, cũng phải tốn nhiều thời gian hơn bình thường một chút, nếu thật sự bị chủ tử biết được, không phải sẽ tức chết à?

Tô Oản Nhan hoàn toàn không biết Tiểu Ngũ và ám vệ bên ngoài đang sầu khổ, vui vẻ từ trong không gian lấy ra một ly trà sữa mà hút, yên lặng chờ đêm khuya tới.

Tô Oản Nhan thật đúng là không thích bị người nhìn chằm chằm, tuy rằng nàng không cảm nhận được khí tức của nhóm ám vệ, nhưng cũng không trở ngại nàng cảm thấy khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận