Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 83:

Cách làm sáng suốt nhất, chính là im lặng trốn sang một bên, làm một quần chúng yên tĩnh là được rồi.

Thúc Minh Viễn cũng không ngốc, hắn có thể nhìn ra những người này do ai phái tới, chỉ cần bọn họ quản chặt miệng, che mắt, thứ không nên nhìn thì không nhìn, không nên nghe thì không nghe, chắc chắn sẽ được an toàn.

Cuộc chém giết vẫn còn đang tiếp tục, nhóm sát thủ mặc hắc y tựa hồ rất cố chấp, không ngừng phóng đến xe ngựa mà Quý Tiêu Hàn ngồi, chém giết nhau ở cự ly gần, cung tiễn không phát huy được tác dụng, bốn phía đều là tiếng đao kiếm và tiếng chém giết.

Có tiếng người nặng nề rơi xuống đất, cũng có tiếng rên rỉ vì bị chém bị thương...

Tô Oản Nhan không ngừng tò mò, nàng giãy giụa muốn từ trong ngực Quý Tiêu Hàn nhìn ra bên ngoài, nhưng nam nhân tuy rằng trúng độc dẫn đến thân thể suy nhược, dù không điều động được nội lực, nhưng khí lực vẫn như trước không nhỏ đi chút nào, chút giãy giụa nhỏ này của Tô Oản Nhan, hoàn toàn không có tác dụng gì.

"Quý Tiêu Hàn, ngươi buông tay, ta muốn nhìn cuộc chiến một chút, ta có vũ khí bí mật có thể hỗ trợ." Tô Oản Nhan vừa nói, vừa từ trong ống tay áo, thực tế là từ trong không gian lấy ra súng tiêu âm của nàng, dương dương đắc ý nói: "Nhìn đi, đây là vũ khí bí mật của ta, nếu ai dám tới gần, ta chỉ cần bắn một cái, đầu của bọn họ sẽ phải nở hoa!"

Khi Quý Tiêu Hàn nhìn thấy khẩu súng Tây Vực quen thuộc này, đồng tử hơi co rụt lại, đồng thời đối với sự không đề phòng của tiểu vương phi đối với mình, trong lòng liền mềm nhũn, hắn cúi đầu, đối mặt với đôi mắt sáng ngời nóng lòng muốn thử của nàng, một lúc lâu sau, cuối cùng buông lỏng tay, khàn giọng dặn dò: "Vật nhỏ, đừng làm bản thân bị thương."

Tô Oản Nhan nở nụ cười,"Yên tâm, tay không tấc sắt thì ta khả năng không được, nhưng với khẩu súng tiêu âm này của ta chắc chắn bách phát bách trúng, chờ ta biểu diễn cho ngươi xem!"

Khi đó, hắn trong lúc vô tình nhìn thấy Tô Oản Nhan sử dụng súng Tây Vực, hơn nữa còn phải luôn luôn chú ý hoàn cảnh bốn phía, nên cũng không nhìn được tỉ mỉ, nhưng giờ phút này hắn đã có thể nhìn thấy Tô Oản Nhan không hề che giấu mà bắn, trong lòng hoảng sợ càng sâu.

Động tác lưu loát bắn kia, phán đoán chính xác kia, động tác thành thục kia, quả thực khó có thể tưởng tượng được nàng đã chăm chỉ khắc khổ như nào, nghĩ đến thời gian sống lại khác hắn, ngày tiểu vương phi sống lại nhất định rất sớm rất sớm, sớm đến mức nàng đã âm thầm muốn học phương thức nguy hiểm như vậy, chỉ để bảo vệ chính mình.

"Thấy rồi! Lợi hại!" Đâu chỉ là lợi hại, quả thực là quá thần kỳ!

Tiểu vương phi của hắn nói nàng bắn bách phát bách trúng, quả nhiên không sai!

Nhưng không đợi hắn ngây người, lại có hắc y nhân tấn công, hộ vệ lập tức nghênh đón...

Quý Tiêu Hàn giờ phút này ở khoảng cách gần như vậy được chứng kiến Tô Oản Nhan sử dụng uy lực của súng Tây Vực, cùng với lúc hắn nằm ở địa lao nhìn thấy, hoàn toàn bất đồng.

Nói xong, Tô Oản Nhan ở trong lòng Quý Tiêu Hàn cẩn thận từng li từng tí xốc rèm lên, nheo một con mắt lại, nhắm ngay hắc y nhân đang di chuyển để đánh nhau, không chút do dự bóp cò súng tiêu âm, vừa bắn xong liền nhìn thấy hắc y nhân vốn đang linh hoạt chém giết kia, ở ngực đột nhiên có một lỗ máu, lảo đảo một cái liền ngã xuống đất không dậy nổi.

Đau lòng, tự trách, tức giận, vô lực, các loại cảm xúc hội tụ ở trong lòng, Quý Tiêu Hàn hận không thể nói luôn cho vương phi, hắn cũng sống lại, về sau nàng có thể không cần lo lắng sợ hãi, hết thảy đều có thể giao cho hắn, nàng chỉ cần an tâm xem thoại bản, ăn mỹ thực giết thời gian là được.

"Thấy chưa? Quý Tiêu Hàn, ngươi thấy chưa? Ta có lợi hại không?" Tô Oản Nhan thu súng lại, thổi thổi súng trong tay, xinh đẹp hỏi.

Hộ vệ triền đấu với hắn còn chưa kịp thấy rõ đấy là ám khí gì trong người hắc y nhân, chỉ thấy hắc y nhân trong nháy mắt không có tiếng động, đây là đã chết?

Bách phát bách trúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận