Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 106:

Quý Tiêu Hàn nhìn ra Mạnh Nguyên Lương muốn nói lại thôi,"Mạnh lão gia tử, cho dù các ngươi không lấy toàn bộ Mạnh gia cùng mấy trăm cửa hàng trên danh nghĩa ra, bản vương cũng sẽ đối đãi tốt với Oản Nhan, xin các ngươi yên tâm."

Ba phụ tử Mạnh Nguyên Lương mừng rỡ,"Vâng, là kiến thức của chúng ta nông cạn, chỉ là, nếu Tiêu vương gia ngài đã biết Mạnh gia chúng ta có mấy trăm cửa hàng trên toàn quốc, thì nếu ngài có bất cứ nhu cầu gì, chỉ cần có thể giúp được, Mạnh gia nguyện âm thầm cống hiến sức lực cho ngài."

Mạnh Nguyên Lương đãi nói đến nước này, nếu Quý Tiêu Hàn không tiếp nhận, ngược lại có vẻ hắn không đủ rộng lượng, vì thế, hắn cười từ bên hông lấy xuống ngọc bội tùy thân, nói: "Đã như vậy, bổn vương liền đồng ý, đây là ngọc bội tùy thân của bổn vương, đến lúc đó, nếu có người cầm tín vật giống như vậy tới, thì là người của bổn vương."

"Vâng." Mạnh Nguyên Lương cung kính, cẩn thận cất kỹ.

Quý Tiêu Hàn nhìn hai huynh đệ Mạnh Liên Vũ và Mạnh Hạ Thâm, lại lấy từ trong túi ra một bản danh sách dày đặc, cười nói: "Mạnh gia thẳng thắn thành khẩn với bản vương, bản vương đương nhiên cũng phải có qua có lại, cửa hàng Mạnh gia sau này có thể tìm tất cả cửa hàng trên đó đàm phán, những thứ này đều là sản nghiệp riêng của bản vương."

Mạnh Liên Vũ và Mạnh Hạ Thâm vội vàng nhận lấy, mở ra xem, không khỏi hơi xấu hổ, mấy cửa hàng này tùy tiện lấy ra, cũng đều trải rộng hơn cửa hàng Mạnh gia bọn họ.

Bọn họ vừa rồi lấy tất cả cửa hàng Mạnh gia để quy phục Tiêu vương, ngược lại có chút trèo cao cùng không thức thời. Kết quả, Tiêu vương gia chẳng những không tức giận, còn muốn làm ăn với Mạnh gia bọn họ...

Phần danh sách này, tuyệt đối không phải tạm thời nảy lòng tham mà viết, tất nhiên là đã sớm định ra, nói rõ mặc kệ người Mạnh bọn họ có đầu nhập vào Tiêu vương gia hay không, thì Tiêu vương gia đều có lòng giúp đỡ Mạnh gia bọn họ.

"Oản Nhan, nhớ kỹ lời ngoại tổ mẫu và cữu mẫu đã nói với ngươi! Trên đường phải tự mình chăm sóc tốt bản thân, ngoại tổ phụ ngươi đã an bài người đi theo, thiếu cái gì mua cái đó, chỉ cần sai người đi mua thôi."

"Bản vương mang theo Oản Nhan đêm khuya đến đây, cũng không có ý gì khác, thứ nhất là ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi tới thành trấn kế tiếp, thời gian không nhiều lắm, bản vương thấy Oản Nhan trong lòng nhớ nhung các ngươi, nếu qua cửa nhà mà không vào, sợ nàng đau lòng nhớ nhung. Thứ hai, còn là để cho các ngươi biết được, mặc dù Oản Nhan gả cho bản vương là tình thế bức bách, nhưng nàng là thê tử mà bản vương cưới hỏi đàng hoàng. Phụ thân nàng không thân đãi nàng, mẫu thân lại sớm qua đời, lời này, bản vương liền nói với các ngươi, bản vương chắc chắn che chở nàng thật tốt, tuyệt sẽ không để cho nàng chịu khổ."

Từ tối hôm nay trở đi, Mạnh gia coi như đứng về phía Tiêu vương, trở thành người dưới trướng Tiêu vương, tất nhiên tất cả đều nghe theo suy nghĩ của Tiêu vương.

Du thị kéo tay Tô Oản Nhan, không nỡ lau nước mắt, lần từ biệt này, lần sau gặp lại, còn không biết là lúc nào.

Ba phụ tử Mạnh gia nghe vậy lập tức quỳ xuống, cảm động đến rơi nước mắt, Tiêu vương nói chuyện tất nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, Oản Nhan có thể nhận được phần hứa hẹn này của Quý Tiêu Hàn, về sau bất luận Tiêu vương như thế nào, nhất định cũng bảo vệ Tô Oản Nhan cơm áo không lo cả đời.

Bốn nam nhân ở trong thư phòng gần hai canh giờ, mới từ bên trong đi ra, nếu không phải thân phận của Tiêu vương bây giờ mẫn cảm, không nên tiết lộ tin tức hắn "tỉnh lại" ra ngoài, chỉ sợ bốn người có thể nói tới hừng đông.

Đồng thời, Tiêu vương gia thông qua phương thức như vậy, cũng đang nói cho Mạnh gia, Tiêu vương gia bây giờ tuy rằng như vậy, nhưng cũng chỉ là giao long ngọa bãi cạn mà thôi.

Sắc trời mới hơi sáng, nhưng người trên đường đã dần dần nhiều lên, Quý Tiêu Hàn phải mang theo Tô Oản Nhan trở lại địa lao.

Sau đó, mấy người mới bắt đầu nói đến chính sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận