Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 347:

Về việc bọn họ làm sao có thể ngăn chặn chính xác như vậy, Long Thanh không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, đoán chừng lúc bọn họ trốn ra khỏi tửu lâu, thì mọi hành tung của bọn họ đều nằm trong sự kiểm soát của Quý Tiêu Hàn rồi?

Còn có những lời đồn thổi nhảm nhí mà bọn họ nghe được trên đường đi chỉ sợ cũng là do Ám Vệ doanh sắp xếp.

Cho nên, khi Tiêu Nhị nói muốn giúp Tô nhị tiểu thư một việc nhỏ, để nàng tự tay trả thù người hại nàng, Long Thanh không có ngăn cản mà đi cùng bọn họ tới đây.

Viên Lạc Linh đã từng là chính phi của chủ tử của Long Thanh nên đương nhiên hắn ta cũng rất quen thuộc với nàng ta, nữ nhân này này không hề hiền lành và yếu đuối như vẻ bề ngoài, nữ nhân này có thể tìm được chỗ đứng trong hậu trạch của Thái tử, cũng không phải là người bình thường.

Cho nên, hắn vẫn luôn luôn chú ý tới động tác của Viên Lạc Linh, nhìn thấy nàng đưa tay ra sau lưng thì hắn cũng đã sinh lòng cảnh giác.

Quả nhiên, khi Tô nhị tiểu thư lại tới gần nàng, nàng liền động đậy, nếu không phải hắn giải cứu kịp thời, chỉ sợ Tô nhị tiểu thư lại phải chịu khổ.

Tiêu Nhị và Tiêu Thập Lục nhìn nhau, tỏ vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy hành động bảo vệ Tô Dung Yên của Long Thanh, mọi chuyện đang diễn ra theo hướng mà chủ nhân và tiểu vương phi mong đợi.

"Ta nói này, các ngươi muốn đánh muốn giết thì cố gắng nhanh tay lên. Chúng ta không có thời gian."

"Ha ha... Có phải rất đau không? Lại rất nhục nhã? Vậy là đúng rồi, đây là cảm giác ta đã nếm qua, cũng phải cho ngươi nếm thử mới đúng."

Nghĩ đến mình vì mạng sống mà phải ăn nói khép nép cầu xin Tô Oản Nhan... Lại vì có thể trở về báo thù mà buộc phải ủy thân cho một tên ẩn vệ đê tiện Long Thanh...

Không tính tới cơ hội để mật báo tin tức cho cho phụ thân, lại bị tiện nữ nhân Tô Dung Yên này trói buộc, Viên Lạc Linh cảm thấy lúc này Viên gia bọn họ chỉ sợ sẽ xong đời.

Nghĩ đến việc một mình nằm trong phòng ở tửu lâu không có ai chăm sóc, cơ thể càng ngày càng bẩn thỉu...

Tâm trạng của Viên Lạc Linh trầm xuống đáy cốc, nàng hiện tại đã có thể xác định người của Quý Tiêu Hàn xuất hiện là vì người Kim Vũ quốc mà nàng lén gặp mặt, người nọ lại bị bọn họ bắt đi, sau khi nghiêm hình tra tấn, tất nhiên sẽ nói ra lý do vì sao lại gặp mặt nàng.

Lúc này Tô Dung Yên mới thu tay, thối lui đến bên cạnh Long Thanh,"Vậy khi nào chúng ta có thể gặp thái... gặp Quý Minh Sóc?"

Nghe được Tiêu Nhị và Tiêu Thập Lục thúc giục, Long Thanh cũng không lãng phí thời gian nữa, hắn không biết từ nơi nào lấy ra một sợi dây thừng, đưa cho Tô Dung Yên,"Nhị tiểu thư, trói nàng lại."

Tô Dung Yên càng nghĩ càng hận, xuống tay với Viên Lạc Linh càng nặng, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Viên Lạc Linh bị đánh sưng lên, thấy trên mặt nàng ta không còn vẻ kiêu ngạo nữa, Tô Dung Yên lại cảm thấy vui vẻ.

Tuy rằng nàng và người nọ gặp mặt sẽ không trực tiếp truyền tin tức, nhưng chỉ cần người này không chịu nổi tra hỏi của Ám Vệ doanh, tiếp tục điều tra, cuối cùng kế hoạch của bọn họ vẫn sẽ bị bại lộ.

Tô Dung Yên lau nước mắt, nhìn ánh mắt phẫn hận của Viên Lạc Linh, nhận lấy dây thừng, động tác vô tình thuần thục trói hai tay nàng ta ra sau lưng: "Viên Lạc Linh, ngày lành của ngươi hết rồi!"

Trong nụ cười của Tô Dung Yên mang theo vài phần điên cuồng, nghĩ đến bản thân từng bị Tô Oản Nhan đánh gãy chân, kéo lê như chó chết...

Tiêu Nhị thấy đánh gần xong, liếc nhìn Tiêu Thập Lục, Tiêu Thập Lục lập tức tiến lên nói: "Được rồi được rồi, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng đủ rồi. Chúng ta phải mang người đi. Bên phía hoàng thượng đang chờ kết quả thẩm vấn!"

"Hừ!" Trong lúc đang suy nghĩ, nàng ta bị tát vào mặt, trong mắt Viên Lạc Linh hiện lên sát ý, nàng ta giận giữ trừng mắt nhìn Tô Dung Yên, nhưng lại không nói gì vì thanh kiếm vẫn đang kề sát cổ.

Long Thanh đứng ở bên cạnh Tô Dung Yên, khi nghe Tô Dung Yên còn nhớ thương Quý Minh Sóc, trong mắt xẹt qua một tia âm u, chẳng qua lực chú ý của Tô Dung Yên đều đang chờ Tiêu Thập Lục trả lời, căn bản không chú ý tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận