Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 248:

Nàng và phụ thân muốn Tô phủ tốt hơn, muốn leo lên quyền thế cao hơn, không phải Tô Oản Nhan nàng cũng muốn hy vọng như vậy sao?

Vì sao Tô Oản Nhan lại không hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ cơ chứ?

Nàng trông mong vội vàng đuổi theo từ xa, người có chút đầu óc đều có thể suy nghĩ cẩn thận lý do vì sao, còn Tô Oản Nhan lại hết lần này tới lần khác không biết vì nàng tạo ra cơ hội thì cũng thôi đi, ấy thế mà lại ba lần bốn lượt tiến hành ngăn cản, rốt cuộc có nhận rõ tình thế hay không đấy?

Cho dù, Tiêu vương gia lại đắc thế nhưng lại chướng mắt hoàng thượng, chướng mắt thái tử thì tương lai tất nhiên sẽ không có ngày lành, lần này chỉ là xét nhà lưu đày, vậy lần sau thì sao hả? Lại có khi tiếp theo có thể ngay cả đầu cũng không giữ được ấy chứ, chẳng lẽ Tô Oản Nhan thật sự cam tâm gả gà theo gà, gả chó theo chó, cùng với Tiêu Vương gia đi chịu chết sao?

Sắc mặt Tô Dung Yên thay đổi đến không ngờ, Tô Oản Nhan thấy vậy thì liên tục bĩu môi, nàng cũng không biết sự tự tin và cảm giác ưu việt của Tô Dung Yên từ đâu tới nữa? Một thứ nữ, cứ xem như Tô Hoành An có thể trở thành một viên quan đại thần đương triều thì muốn có nữ tử có thể được hoàng để chọn gả vào hoàng cung, ngoại trừ mỹ mạo và trí tuệ ra, còn nhìn trúng nhất vẫn là thân phận nữ tử.

Tô Dung Yên chỉ là thứ nữ của Tô phủ, dù có phù chính Kỷ thị thì vẫn là thứ nữ, đời này cũng không thể thay đổi sự thật, Tô Dung Yên đã không nhận rõ tình thế thì thôi, đằng này Tô Hoành An đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng không rõ sao?

Hay nói lỗ hổng rõ ràng như vậy chính là vì có thiết lập "hoàn mỹ" của tác giả mất não?

Nhưng mặc kệ thiết lập trong sách, nàng chỉ biết là, bảo tọa hoàng đế Đại Chu quốc tương lai, không phải Quý Việt Trạch hắn, cũng sẽ không phải mấy nhi tử của cẩu hoàng đế mà là Quý Tiêu Hàn, ngọa long hiện giờ đang ở Tuyền Châu, nàng chỉ có váng đầu nên mới có thể bỏ đi cặp đùi to như vậy, ngược lại còn đi giúp đám vai phụ mất não tìm đường chết.

"Làm sao ngươi biết?" Tô Dung Yên hoảng hốt, người nọ chính là ẩn vệ thái tử điện hạ cho nàng, dọc theo đường đi cũng không bại lộ qua một lần.

"Tương lai của Tô phủ không ở trên người Tô Hoành An, cũng không ở trên người ngươi, mà là trên người đích tiểu thư Tô phủ bị các ngươi chán ghét, Tiêu vương phi ta đây."

Tô Dung Yên đau đến độ trán đổ mồ hôi lạnh, góc độ chén trà kia đập trúng quá xảo quyệt, không nghiêng không lệch, vừa vặn nện vào vết thương ở cái chân gãy của nàng, chân nàng phải vất vả lắm mới hết đau, giờ lại đau đến khó kiềm được: "Đã... Đã biết."

"Ha!" Ánh mắt Tô Oản Nhan hoàn toàn lạnh xuống, nàng cầm một chén trà trên bàn lên, nện vào trên cái chân gãy của Tô Dung Yên: "Ta cảnh cáo ngươi, Quý Tiêu Hàn là người của ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào trong các ngươi chửi bới hắn, dù có là ngoài miệng cũng không được, hiểu không hả?"

Vẻ mặt Tô Dung Yên từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chuyển thành không thể tưởng tượng nổi: "Tỷ tỷ, đã trải qua cảnh ngộ bi thảm nhà chồng bị hoàng thượng xét nhà lưu đày, sao ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy chứ? Đại thế của Tiêu vương gia đã mất, ngươi không cần ôm mộng tưởng nữa, hiện tại để có thể cho ngươi cuộc sống êm đềm trong cuộc sống, chỉ có thể là tỷ muội ta và ngươi một lòng, thành tâm vì hoàng thượng phân ưu, ây da..."

Tô Oản Nhan không phải tới nói chuyện phiếm với Tô Dung Yên, nàng ôm cánh tay đến gần giường: "Còn nữa, đừng làm mấy động tác nhỏ ngay dưới mí mắt của ta, ngươi cho rằng các ngươi nửa đêm vụng trộm liên lạc sau lưng người của phủ Tiêu vương thì ta sẽ không biết các ngươi đang âm thầm trao đổi tin tức sao?"

Tô Oản Nhan nhìn Tô Dung Yên, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết: "Tô Dung Yên, chuyện đã tới lúc này, chẳng lẽ ngươi còn nhìn không rõ hay sao?

Tô Oản Nhan lười nói nhảm với Tô Dung Yên: "Đừng xem người khác đều là kẻ ngốc, ngươi nên thấy may mắn vì ta còn nhớ kỹ một chút thứ gọi là tình thân, nếu không, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn biết ngươi sẽ có loại kết cục gì đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận