Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 163:

Hòa bá và Tiêu Thập Lục trốn ở góc rẽ cách đó không xa, nhìn động tĩnh của ba người bên kia, lo lắng hỏi Tiêu Thập Lục,"Thập Lục, tin tức ngươi nói rốt cuộc có đáng tin không?"

Tiêu Thập Lục ưỡn ngực, nhìn Hòa bá cam đoan,"Đương nhiên chuẩn, đây chính là tin tức ta nghe lén được, có thể không chuẩn sao?"

Hòa Bá: "..."

Nghe lén tỳ nữ của tiểu vương phi thì thầm, ngươi còn rất kiêu ngạo!

Ánh mắt Tiêu Thập Lục luôn luôn chú ý trên lầu, nhìn thấy một cánh cửa trong đó mở ra, hắn lôi kéo Hòa bá né tránh một chút,"Chủ tử rửa mặt xong rồi, nhanh chóng cho người đưa thức ăn lên, theo kế hoạch chúng ta đã thương lượng."

Trong lòng Hòa bá tuy rằng tự nói với mình, làm như vậy nếu bị chủ tử phát hiện, bọn họ chắc chắn không ai lấy lòng được, nhưng chân của hắn như có ý thức của mình, lập tức hành động, trước tiên kéo chưởng quầy đi,"Đi đi, chủ tử và tiểu vương phi đã đói bụng, ngươi đã cho người chuẩn bị xong đồ ăn chưa?"

Một chuỗi tên món ăn thật dài từ trong miệng Hòa bá tuôn ra, chính hắn cũng phải chấn kinh, hắn tích cực như vậy, chuyện thành còn tốt, nếu chuyện không thành, hắn cũng là người đầu tiên bị chủ tử lấy ra thu thập.

Chưởng quầy bị kéo đi, để lại Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị và Tiêu Thập Lục hai mặt nhìn nhau, ba người nhìn nhau một hồi lâu, ăn ý mười phần đồng loạt đi đến gian phòng không người, đóng cửa lại, bắt đầu nói nhỏ.

Không nghĩ tới Quý Tiêu Hàn lại có tâm như vậy, cũng chỉ ăn một lần tôm hùm cay, vậy mà hắn lại sai người ghi nhớ, hiện tại ngồi ở trong phòng rộng rãi sáng sủa, bóc tôm hùm, ăn bánh hạt dẻ mềm mại, còn hưởng thụ mỹ nam Quý Tiêu Hàn phục vụ, nhân sinh còn cầu gì nữa!

Mà động tác của tiểu vương phi quá nhanh, lúc Quý Tiêu Hàn muốn đoạt lại thì đã không còn kịp rồi.

Không thể không nói, thân là chủ tử của bọn họ, Quý Tiêu Hàn luôn biết đúng chỗ mà thuộc hạ của mình đắn đo, sau khi nhìn thấy Hòa bá và chưởng quầy cùng nhau bưng thức ăn lên, ánh mắt hai người này còn không dám đối diện với mình, ánh mắt của hắn liền nhìn về phía từng mâm thức ăn tinh xảo cùng điểm tâm bày ra trước mặt.

Trong miệng có vị cay, căn bản không có phẩm ra trong ngọt có chát của rượu trái cây mà Quý Tiêu Hàn uống.

Quý Tiêu Hàn quanh năm mang binh đánh giặc, trong quân doanh nào có nhiều chú ý như vậy, tốc độ tắm rửa của hắn rất nhanh, sau khi tắm xong thay quần áo liền đi ra, khóe mắt nhìn thấy nhóm tâm phúc của mình tụ tập nói chuyện phiếm, còn trốn tránh hắn?

Tô Oản Nhan nhíu chặt mày, nhìn về phía Quý Tiêu Hàn ngồi ngay ngắn ở một bên, lạnh lùng nói: "Quý Tiêu Hàn, ngươi dám hạ dược ta?"

Tửu lâu Minh Nguyệt từ lúc nhận được tin tức từ ám vệ mà Quý Tiêu Hàn truyền đến, cũng đã sớm đóng cửa từ chối khách, giờ phút này phòng trong tửu lâu to như vậy, cũng chỉ có người của phủ Tiêu vương vào ở.

Đợi đến khi Tô Oản Nhan ăn uống no đủ, thấy bàn ăn trước mắt thế mà lại bắt đầu lắc lư, nàng mới phản ứng lại, nàng có phải đã uống say hay không?

Ánh mắt Quý Tiêu Hàn bất động thanh sắc lóe lên, đây là đang tính toán ai?

Lúc Tô Oản Nhan tắm rửa, không thích có người ở bên cạnh, chờ nàng rửa mặt xong, Tiểu Ngũ và Thược Dược nghe được tiếng gọi mới cầm quần áo đi vào, hầu hạ tiểu vương phi mặc quần áo đã được giặt đến thơm tho ngào ngạt.

Mùi vị tôm hùm rất ngon, ngay cả mùi vị bánh hạt dẻ, cũng là mùi mà Tô Oản Nhan thích ăn, bữa cơm này Tô Oản Nhan ăn vô cùng thư thái, thế cho nên nàng nhất thời vênh váo, lúc miệng có chút khát, liền đoạt lấy rượu trái cây trong tay Quý Tiêu Hàn, ngửa đầu uống.

Không chỉ là uống say, mà trong cơ thể nàng còn đột nhiên sinh ra một ngọn lửa, ngọn lửa kia giống như con ruồi không đầu, bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi trong cơ thể nàng, khiến cả người nàng nóng bỏng.

Rửa mặt xòn, thân thể đã cảm nhận được sự đói bụng, sau khi Tô Oản Nhan ngồi xuống, lực chú ý đã bị đĩa tôm hùm lớn hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý tới bá người chủ tớ đang nhìn nhau, cầm lấy đũa, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận