Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 229:

"Còn chờ gì nữa? Đi thôi!"

Vì thế, dân chúng vây xem liền nhìn thấy mấy người này vung một xấp ngân phiếu, được chưởng quỹ Minh Nguyệt tửu lâu cười khanh khách mời vào, có người ngạc nhiên hỏi, "Không phải nói Minh Nguyệt tửu lâu này bị người của Tiêu vương phủ bao hết rồi sao?"

"Haiz! Có bạc sao có thể không qua được? Người nọ trong tay nắm chặt ngân phiếu, ít nhất cũng có mười vạn lượng, mười vạn lượng ngân phiếu sáng ngời dâng tới cửa tửu lâu, chưởng quỹ kia còn đem chuyện làm ăn này đẩy ra bên ngoài được sao?"

"Nhưng Tiêu vương gia sao có thể nguyện ý?"

"Tiêu vương gia và Tiêu vương phi có tâm địa Bồ Tát nhất, còn có thể cản đường phát tài của người khác sao?"

"Cũng đúng, Tiêu vương phi hôm nay còn ra tiền đưa quần áo mới cho nạn dân!"

Bá tánh nghị luận sôi nổi ở bên ngoài, trong tửu lâu, Tiêu Nhất cùng các hộ vệ cải trang quỳ gối trước mặt tiểu vương phi,"Vương phi, đây là Viên Thành Chu hiếu kính người, mời người xem qua."

Tô Oản Nhan tiếp nhận ngân phiếu, cũng không đếm, tiện tay đặt ở bên cạnh bàn, cười nói: "Vất vả rồi, bọn hắn đều biết các ngươi đến Minh Nguyệt tửu lâu chứ?"

Tô Oản Nhan buông tay,"Vậy phải xem thành ý của Viên Thành Chu rồi! Đủ thành ý, ta sẽ thu ít bạc một chút, không đủ thành ý, vậy mười vạn lượng này coi như là tiền hắn từ thiện cứu tế nạn dân."

Quý Tiêu Hàn giả ngu: "Lời này của vương phi là có ý gì? Bản vương sao lại nghe không hiểu nhỉ?"

Đúng vậy, náo loạn vừa xảy ra lúc trước, chính là Tiêu Nhất mang theo nhóm hộ vệ diễn tiết mục lừa người, Viên Thành Chu kia ở Tuyền Châu buôn bán lâu như vậy, cũng không phải là đồ ngốc, chờ hắn phản ứng lại chắc chắn sẽ mang theo người đến Minh Nguyệt tửu lâu đòi một lời giải thích.

Nhưng hắn không nói lời nào, không có nghĩa là Tô Oản Nhan không lên tiếng, nàng lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Quý Tiêu Hàn, ngươi xem lần này ta giúp ngươi thu thập Viên Thành Chu, ngươi nên cảm tạ ta như thế nào?"

Sau khi bảo Tiêu Nhất mang theo hộ vệ đi xuống ăn cơm, Tô Oản Nhan lúc này mới cầm lấy ngân phiếu trên bàn, vui vẻ đếm,"Oa! Không nghĩ tới Viên Thành Chu kia có tiền như vậy, nhìn xem! Nhìn xem! Vừa ra tay chính là mười vạn lượng, có thể thấy được ngày thường hắn đưa bao nhiêu bạc hiếu kính đến Hoàng thành!"

"Theo lý, cho dù Viên Thành Chu này và Triệu Thiên Hòa có thật sự lui tới cùng người ở hoàng thành, cũng không đến mức làm cho ngươi để ý như vậy, vừa đến đã muốn diệt trừ bọn họ, còn có ẩn tình gì ta chưa biết sao?"

Tiêu Nhất cười đáp: "Vâng, chỉ cần Viên Thành Chu phái người đi đường nghe ngóng liền biết chúng ta tới nơi này dùng cơm, không quá nửa ngày là có thể lại cho vương phi một trò hay để xem."

Tô Oản Nhan tức giận hừ nhẹ,"Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng ngươi có chủ ý gì, lúc trước ngươi cố ý để ta biết chủ tử sau lưng của bốn tiệm lương thực tại Tuyền Châu này, chẳng phải hi vọng ta hợp tác với ngươi giải quyết bọn họ sao?"

Quý Tiêu Hàn ngồi ở một bên, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn đến ngân phiếu,"Chờ Viên Thành Chu kia phản ứng lại, vương phi lại chuẩn bị lừa bọn họ bao nhiêu?"

Tô Oản Nhan rất hài lòng,"Được."

Quý Tiêu Hàn cười bưng chén trà lên, không nói lời nào.

Tô Oản Nhan trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt,"Đương nhiên, bọn họ là bị chúng ta liên lụy, ta còn khiến ngươi nhất định phải tra ra là ai phái sơn phỉ tới tàn sát thôn Triệu gia."

Mà chủ ý của tiểu vương phi, chính là muốn Viên Thành Chu chủ động tới cửa.

Quý Tiêu Hàn gật đầu, nắm tay tiểu vương phi càng chặt hơn,"Triệu Thiên Hòa có một đệ đệ cùng cha khác mẹ, tên là Triệu Thiên Phúc, ở trong thôn Triệu gia trấn Phú Xuyên..."

Quý Tiêu Hàn đặt chén trà xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu vương phi khẽ nhéo,"Quả nhiên cái gì cũng không giấu được nàng."

Quý Tiêu Hàn thở dài một tiếng,"Nếu vương phi đã hỏi, vậy bản vương cũng sẽ không gạt nàng, nàng còn nhớ thôn Triệu gia bị sơn phỉ tàn sát không?"

"Vậy gia gia của tiểu nữ oa chính là..." Tô Oản Nhan nhíu mày, sắc mặt liền lạnh xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận