Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 254:

Đầu của Tô Oản Nhan được Quý Tiêu Hàn nâng đỡ, không thể ngửa đầu nhìn người, chỉ có thể vùi đầu vào bên gáy nam nhân, trong hơi thở của nàng toàn là hơi thở của nam nhân: "Vậy ngươi hài lòng cái gì... A?"

Nói xong, hình như nàng đột nhiên nhớ tới điều gì, giọng nói cuối cùng mang theo nụ cười nhàn nhạt, chọc cho nam nhân lại một lần nữa không khách khí mà giày xéo thân thể nhỏ bé của nàng.

"Ưm... Đừng... Ngứa!" Thân thể của Tô Oản Nhan bị một bàn tay của Quý Tiêu Hàn ngăn giữ, tay còn lại xoa bóp loạn xạ từ trên xuống dưới, vừa ngứa vừa tê dại, chỉ một lát sau đã chịu không nổi mà bắt đầu xin tha.

Quý Tiêu Hàn "hung hăng" ức hiếp thân thể của tiểu vương phi một hồi, mới ôm người, tức giận nói: "Đúng là không có lương tâm, lúc này bổn vương đang đau lòng, nàng lại còn dám chê cười bổn vương."

"Sai rồi! Ta sai rồi!" Tô Oản Nhan nghĩ đến điều khiến nam nhân buồn rầu lại là vì chuyện hai người chia xa, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.

Tô Oản Nhan điều hòa cảm xúc, thấy Tiêu vương gia rầu rĩ không vui, đành phải an ủi nói: "Được rồi! Người muốn dẫn theo thuộc hạ đi tới hoàng thành tính sổ, ta đi theo cũng không hợp lý! Không giúp được gì lại còn phải liên lụy hành trình của người, không bằng ngoan ngoãn chờ ở Tuyền Châu, yên ổn chờ tin tốt của Tiêu vương gia, hửm? Có ta là người thông tình đạt lý như vậy, chẳng lẽ vương gia không vui sao?"

Quý Tiêu Hàn thở dài,"Bổn vương không muốn bỏ lại vương phi một mình..."

Tô Oản Nhan vươn tay che miệng nam nhân, cắt đứt lời của hắn,"Không, đây không phải người bỏ rơi mặc kệ ta, mà là người đang bảo vệ ta, Quý Tiêu Hàn, ta hiểu được."

Dù thế nào Tô Oản Nhan cũng không ngờ tới, Quý Tiêu Hàn, tên cẩu nam nhân này vì muốn nàng ngoan ngoãn chờ, lại nảy ra cách khóa nàng ở trên giường hai ngày hai đêm, trong khoảng thời gian này, Tô Oản Nhan hôn mê rồi tỉnh, tỉnh lại hôn mê, ngoại trừ ăn cơm và tắm rửa, ngay cả mép giường cũng không sờ đến, kiên trì trải nghiệm một lần hậu quả nghiêm trọng trong miệng của Tiêu vương gia.

Quý Tiêu Hàn dọc đường kiềm chế sự uất nghẹn trong lòng, thuận theo ý nguyện của hoàng đế đi tới Tuyền Châu, đã là mức chịu đựng lớn nhất của hắn, nếu như hắn thật sự sống yên ổn ở Tuyền Châu làm một vương gia nhàn nhã không màng thế sự, vậy mới thật sự nực cười!

Quý Tiêu Hàn chỉ nhìn sắc mặt sáng láng của tiểu vương phi, thì đã biết trong lòng tiểu nữ nhân này vụng trộm vui vẻ ra sao, không khỏi càng tức giận hơn,"Bảo bối, cho dù bổn vương không ở bên cạnh, nàng cũng phải ngoan ngoãn, không được phép gây chuyện, biết không? Nếu như để bổn vương biết được nàng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, nàng nên biết sẽ nhận hậu quả gì."

Hơn nữa, không có Quý Tiêu Hàn bên cạnh, ở Tuyền Châu nàng cũng không thể để mặc cho người ta ức hiếp, vả lại, hắn mưu tính tranh giành giang sơn của hắn, nàng mới có thể đi tìm mỹ nhân và tự do của nàng!

Dọc đường đi, tuy rằng Tô Oản Nhan không bận tâm nhiều đến việc Quý Tiêu Hàn âm thầm ra bao nhiêu chỉ thị, chỉ là nàng biết được vài lần hắn ngấm ngầm trù tính, thì cũng biết kế tiếp nam nhân này sẽ có hành động thế nào, tình thế phản kích chắc chắn phải làm, lại làm sao phiền não vì một mình nàng mà trở ngại kế hoạch của hắn được!

Dường như cảm thấy lời nói của mình chưa có đủ lực trấn áp, đôi tay của Quý Tiêu Hàn dùng sức một chút, xoay toàn bộ thân thể người ta lại, mặt đối mặt, sau đó không đợi tiểu vương phi phản ứng, cúi đầu liền trừng phạt hôn lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch kia, không cho nàng bất cứ sự giãy giụa và chống cự nào... Rất nhanh, trong phòng đã truyền ra từng tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ bừng tim đập nhanh, ngay cả chú bồ câu trắng yên tĩnh đậu ở bên cửa sổ chờ mệnh lệnh, cũng vỗ cánh phành phạch — — bay đi!

Dẫn theo nàng cùng nhau trở về hoàng thành, đó mới là con đường gian khổ và nguy hiểm!

Bất luận trong lòng nàng có nhớ kỹ hậu quả mà Quý Tiêu Hàn ban cho hay không, thì dù sao thân thể của nàng cũng xem như đã hoàn toàn ghi nhớ, nàng run rẩy che kín vết đỏ trên bả vai, hơi thở yếu ớt,"Quý Tiêu Hàn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận