Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 343:

Rốt cuộc Hòa bá cũng tìm được cơ hội tới chào, đi lên phía trước, khom người nói: "Lão nô thỉnh an nương nương, để nương nương phải sợ hãi rồi."

Tô Oản Nhan khoát tay, ý bảo Hòa bá đứng dậy: "Hòa bá mau ngồi đi!"

Hòa bá tạ ơn tiểu vương phi, tự nhiên ngồi xuống một bên: "Nương nương, xin thứ cho lão nô lắm miệng, không biết bây giờ Tiêu Tứ đang ở chỗ nào?"

Tin tức Tô Oản Nhan giết Tiêu Tứ, trước mắt chỉ có bọn Tiểu Ngũ biết, người truyền bá tin tức bên Ám Các không tiếp xúc với Hòa bá, hắn lại vội vã mang theo người chạy tới, vì thế, nên không biết Tiêu Tứ đã chết.

Tô Oản Nhan không nói chuyện, chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ lập tức đi tới bên cạnh Hòa bá, ghé tai nhỏ giọng nói vài câu.

Sắc mặt Hòa bá lúc đầu là lo lắng, khiếp sợ, sau cùng chỉ còn lại vẻ không thể tưởng tượng nổi, miệng hắn ngập ngừng vài cái, đè xuống sự kinh nhạc, nói: "Quả nhiên vẫn là nương nương chúng ta uy vũ!"

Đúng rồi, lúc trước trong tay chủ tử không hiểu sao lại có rất nhiều vũ khí, có súng lục giảm thanh làm phòng thân, trong tay tiểu vương phi sao lại không có vũ khí bảo vệ tính mạng chứ?

Thế nhưng, đối với việc tiểu vương phi có thể giết chết Tiêu Tứ đứng hàng thứ ba Ám Vệ doanh, Hòa bá vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Được Hòa bá cho phép, bọn họ xem như cũng có chỗ ở an thân ở nơi này.

Sao Tiểu Ngũ lại không đau lòng chứ? Chuyện này còn chưa truyền tới chỗ chủ tử, chờ chủ tử biết, người đứng phía sau cũng không thể chết một cách dễ dàng như Tiêu Tứ.

Hòa bá gật đầu đồng ý: "Các ngươi cứ ở trong hai gian phòng ở Tây viện đi."

Nghe Tiểu Ngũ nói xong, sắc mặt Thược Dược chợt xanh chợt trắng, nước mắt lưng tròng oán hận nói: "Nương nương còn phải chịu bao nhiêu tội nữa, nàng còn mang thai đấy!"

Hiện tại nhìn thấy tiểu vương phi bình an trở về, trong lòng cũng len lén thở phào nhẹ nhõm, bọn họ là người tiểu vương phi mua về, nếu muốn ở trong Tiêu vương phủ có một chỗ dung thân, đầu tiên phải được tiểu vương phi che chở, nếu tiểu vương phi xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không có ngày lành.

Đúng như Tô Oản Nhan suy đoán, sau khi biết được tin tức Tiêu Tứ đã chết, trong tòa nhà nào đó của hoàng thành truyền ra một trận tiếng chửi rủa, tiếng đập đồ vang lên rất lâu.

Sau khi Tô Oản Nhan bị bắt đi vẫn chưa được nghỉ ngơi thật tốt, ăn xong đồ ăn Dung ma ma làm, lại đi nghỉ trước.

Cũng không biết người đứng phía sau kia đã chuẩn bị tốt để chịu sự trả thù của tiểu vương phi và chủ tử chưa?

"Hòa bá, nương nương lần này chắc chắn đã rất sợ hãi, chúng ta muốn chép kinh Phật cho nương nương, ngài thấy được không?"

Đi theo Hòa bá còn có bọn tiểu quan nhi mà tiểu vương phi mua về, dọc theo đường đi bọn họ cũng không biết vì sao Hòa bá muốn mang theo bọn họ vội vã chạy đi như vậy, thẳng đến khi vào biệt thự, mới nghe nói tiểu vương phi bị người bắt đi.

Thược Dược canh giữ bên giường Tô Oản Nhan, nhìn nàng ngủ thiếp đi, mới đứng dậy đi tới trước mặt Tiểu Ngũ, nhẹ giọng hỏi chân tướng tiểu vương phi bị bắt đi.

"Tin tức được truyền ra từ Ám Các, Tiêu Tứ do Tiêu vương phi giết chết..." Nam tử đứng ở trước mặt nữ nhân không chắc chắn trả lời.

Ba người vui vẻ đi.

"..." Nữ nhân nghe vậy, tức giận đến mức suýt chút nữa đã ném chén trà duy nhất còn sót lại trong tay ra ngoài: "Nghe lời ngươi nói ra, chính ngươi có tin nổi không?"

Hy vọng nàng có thể chịu đựng được, nếu không bị chơi chết quá sớm sẽ khó có thể xóa bỏ mối hận trong lòng bọn họ.

"Các người ăn cái gì mà ngu vậy? Vậy mà lại để cho hắn chết?" Trong giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ mang theo phẫn hận, gằn từng chữ hỏi: "Tra ra Tiêu Tứ bị ai giết chết chưa?"

Chén trà không nghiêng không lệch đập trúng trán nam tử, cái chén vỡ vụn, trên trán có một dòng máu tươi chảy xuống, nhưng nam tử giống như không có cảm giác được, vẫn đứng thẳng tắp không nhúc nhích ở nơi đó, tùy ý để nữ nhân trút giận.

Nữ nhân thấy nam tử như thế, tức giận lớn hơn nữa cũng không thể làm gì, nàng ngồi trở lại ghế, nói: "Thôi, chết thì chết, cùng lắm thì để phụ thân cắt đất bồi thường đi, ngươi đi điều tra bây giờ Tiêu vương phi kia ở chỗ nào? Người của chúng ta có thể bắt nàng một lần, liền có thể bắt nàng lần thứ hai, để cho người của chúng ta nghĩ cách trói nữ nhân kia về hoàng thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận