Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 66:

Sắc mặt Tiểu Ngũ cứng đờ, khom người lĩnh mệnh,"Vâng, Tiểu Ngũ lập tức thông báo."

Cả đêm Tô Oản Nhan ngủ rất thoải mái, chủ yếu bởi vì cảm giác như bản thân đang ngủ trong vòng bao bọc ấm ám, nàng tưởng rằng là Tiểu Ngũ lấy chăn cho nàng, mặc kệ ý thức, dần dần càng ngủ càng sâu.

Tô Oản Nhan vừa mở mắt, liền nhìn thấy Hòa Bá cùng Tiểu Ngũ đáy mắt đen nhánh, nghĩ bọn họ nhất định bởi vì sự kiện ám sát tối hôm qua, cả đêm đều ngủ không ngon.

Hòa bá cùng Tiểu Ngũ cúi người thỉnh an Tô Oản Nhan,"Vương phi nương nương, chào buổi sáng."

Một đám hộ vệ cũng cung kính thỉnh an tiểu vương phi.

Bởi vì tối hôm qua, bọn họ đều nghe chủ tử nói, thời khắc mấu chốt, là tiểu vương phi cứu chủ tử, nếu không có tiểu vương phi ra tay, chỉ sợ chuyện chủ tử bọn họ trúng độc giả hôn mê không giấu được.

Tô Oản Nhan nhìn trên mặt đất, vết máu vốn của sát thủ để lại, đều bị thanh lý sạch sẽ, ngay cả ba tên sát thủ kia cũng không thấy bóng dáng, nàng cũng không hỏi nhiều, lúc này thời gian đã không còn sớm, trong chốc lát sai dịch sẽ tới lĩnh người, Hòa bá đã sớm sai người đi mua điểm tâm, để cho Tô Oản Nhan nhanh chóng ăn một chút, điểm tâm mà đám sai dịch kia phân phát, căn bản không phải cho người ăn.

Bữa sáng là món đặc sản của địa phương, vào những lúc thế này, trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể ăn một bát mì sợi nóng hầm hập cùng rất nhiều món ăn vặt ngon miệng, mùi thơm kia, thiếu chút nữa khiến cho các phạm nhân khác lục tục tỉnh lại thèm đến ngất xỉu.

Mang theo xiềng chân đi đường không riêng gì không đi nhanh được, lại còn bị khối sắt này mài đến rách cả da.

Trong rừng nhiều chim thú, ban đêm nếu ai bị chim thú tha đi, sai dịch cũng mặc kệ sống chết, dù sao dọc theo con đường lưu đày này, đợi đến được địa phương lưu đày, cũng chưa từng có một đội lưu đày nào còn đủ toàn bộ người.

Dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết bánh bao khô cứng, sai dịch áp giải bọn họ ngày hôm qua liền tiến vào, xiềng chân cùng xiềng tay "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng" kia, nghe được mà da đầu tê dại.

Cũng không phải địa phương nghỉ ngơi mỗi ngày đều sẽ là địa lao trong các thành trì, cũng có thể bởi vì trong đội ngũ có người trì hoãn lộ trình, không thể đến kịp thành trì kế tiếp, hoặc là, khoảng cách giữa hai thành trì quá xa, dưới tình huống như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn nghỉ ngơi tại rừng cây nhỏ bên cạnh quan đạo.

Cũng may lúc này điểm tâm của bọn họ cũng đã được đưa tới, mỗi người một cái bánh bao cứng, có thể là bánh bao quá cứng cấn răng, nên được phát thêm mấy túi nước, bên trong chứa chút nước.

Trong tay bọn họ cũng không có bạc để dàn xếp sai dịch, nếu là trong tay có bạc, có thể lặng lẽ nhét chút bạc, đợi đến khi tới được thành trì kế tiếp, lại nghĩ cách thu hồi xiềng chân lại.

Biết người của Tiêu vương phủ có được đãi ngộ đặc thù ở chỗ sai dịch, bọn họ ngoại trừ trông mong mà nhìn, cũng không có cách nào khác.

Sẽ luôn có mấy người không chịu nổi gian khổ trên đường, chết ở giữa đường.

Loại bánh bao khô cứng này, nếu là ngày thường, đừng nói ăn, ngay cả nhìn bọn họ cũng sẽ không nhìn, nhưng trong mũi ngửi thấy mùi mì sọi cùng bánh bao ăn thịt của đám người Thiêu vương phủ, thêm nữa tối hôm qua bọn họ đã không ăn cơm tối, chạy cả ngày đường, vừa mệt vừa đói, có một cái bánh bao khô cứng để ăn, ai còn muốn xoi mói?

Đặc biệt là khi nhìn thấy không riêng gì Tiêu vương phi ăn uống tinh xảo, mà ngay cả những người khác cũng đều được ăn bánh bao thịt, lòng ghen tị lại một lần nữa lặng lẽ toát ra.

Đám sai dịch tối hôm qua ở trong hoa lâu khoái hoạt cả đêm, một đám người mang theo tinh thần sảng khoái vội vàng tiếp tục hướng về điểm đặt chân kế tiếp.

Còn có một loại tình huống, chính là loại gặp phải thổ phỉ lưu dân, lưu dân cùng thổ phỉ chẳng những cướp tiền còn cướp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận