Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 202:

Ý cười nơi khóe miệng Quý Tiêu Hàn càng sâu,"Đúng vậy, nữ tử khuê phòng như tiểu vương phi đều hiểu được đạo lý dễ hiểu đó, thân là đế vương Đại Chu quốc, nhiều năm như vậy cũng không hiểu."

Thật sự khiến cho người ta thất vọng, đau khổ!

Quý Tiêu Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ cùng chua xót. Tô Oản Nhan thấy vậy, có chút cảm thấy khó chịu thay nam nhân này,"Không có việc gì. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, dân chúng cũng không mặc kệ ai ngồi lên long ỷ kia, bọn họ chỉ cần người thống trị có thể cung cấp nơi an cư lập nghiệp cho bọn họ."

"Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền?" Quý Tiêu Hàn nhấm nuốt thâm ý trong những lời nói của tiểu vương phi, trong mắt đột nhiên lóe lên vài tia sáng khác thường,"Nói rất đúng, bản vương đã biết."

Lại đi nửa ngày, Tô Oản Nhan buồn ngủ, nghiêng đầu lên vai Quý Tiêu Hàn mà ngủ gật. Bên ngoài truyền tới thanh âm của Tiêu Nhất,"Chủ tử, còn chưa tới một chén trà là có thể đuổi kịp đội ngũ lưu đầy."

Quý Tiêu Hàn bận tâm tới tiểu vương phi, chỉ cúi đầu đáp một tiếng, liền tiếp tục vỗ nhẹ lưng tiểu vương phi, dỗ nàng ngủ.

Tiêu Nhất không đợi được chỉ thị của chủ tử, cũng không có đi xa, đi theo bên cạnh xe ngựa, an tĩnh chờ. Ngay lúc bọn họ sắp hội họp cùng đội ngũ lưu đày ở phía trước, Quý Tiêu Hàn xốc màn xe lên, thấp giọng dặn dò vài câu.

"Vâng, xin chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đến trước khi tiểu vương phi tới Tuyền Châu, làm tốt công việc." Dứt lời liền khom lưng rồi phi thân rời đi.

Tô Oản Nhan đã hoàn toàn ngủ thiếp đi, đầu của nàng nghiêng một cái, vùi vào lồng ngực Quý Tiêu Hàn. Nam nhân vẫn đang chú ý tiểu vương phi, thấy thế, tay chân lanh lẹ nâng cái đầu nhỏ đang trượt xuống, cẩn thận ôm vào trong ngực, để cho nàng ngủ thoải mái hơn một chút.

Hết lần này tới lần khác, tướng ngủ của tiểu vương phi còn không thành thật, một lát hừ hừ một tiếng, một lát lại cọ loạn trong ngực. Nếu không phải Quý Tiêu Hàn cố kỵ cấu tạo của xe ngựa không chịu đựng được thì chính hắn cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Đoạn quan đạo này tuy rằng nhìn trống trải, càng không có khả năng giấu người nhưng phía sau quan đạo chính là một mảng có lau lay động. Tuy rằng mùa đống, cỏ lau khô héo ố vàng, nhưng che giấu mấy trăm người ẩn núp trong đó thì vẫn là dư dả.

Rõ ràng tiểu vương phi không thích dùng huân hương, quần áo cũng là tùy ý bày biện, chưa từng để cho nha hoàn vẩy hoa lộ tăng hương, nhưng Tiêu vương gia vẫn có thể từ trên thân thể tiểu vương phi ngửi được khí tức khiến hắn động tâm không thôi. Quả thực chính là khảo nghiệm cực lớn đối với sự tự chủ mà hắn luôn luôn kiêu ngạo.

Khoảng cách tới Tuyền Châu càng gần, tỷ lệ bọn họ nghỉ đêm càng lớn, đồng thời, tỷ lệ xảy ra chuyện cũng càng lớn. Huống chi, trong đội ngũ bọn họ áp giải lần này còn có một tôn đại phật là Tiêu vương gia. Ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện, nếu như xảy ra chuyện thì không biết bọn họ còn có mạng để trở về hay không.

Nếu là bắn tên từ xa, vậy thì càng khó lòng phòng bị.

Sau khi Tiêu Nhất rời đi, Tiêu Nhị tiếp nhận vị trí của hắn, thỉnh thoảng sai thủ hạ đi về phía sau nhìn xem, chờ khi thủ hạ nói xe ngựa của vương phủ vẫn đi theo phía sau, rốt cuộc mới yên tâm lại,"Xem như đuổi đi theo, đi thông tri cho người ở đội ngũ phía trước, bảo bọn họ tăng nhanh tốc độ, cần phải tới trạm dịch nghỉ ngơi trước khi trời tối."

Tiểu vương phi trong lòng lại đổi tư thế, lần này, tay nàng từ trên cổ hắn trượt xuống. Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà trượt vào trong cổ áo, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào làn da nóng bỏng, hai người đồng thời thoải mái than thở ra tiếng.

Từ lúc đuổi theo đội ngũ lưu đày, các hộ vệ của phủ Tiêu vương tay cầm trường kiếm, đề phòng nhìn chằm chằm bốn phía.

"Vâng"

Thân thể tiểu vương phi mảnh mai, nhưng nơi nên có thịt lại sinh ra phi thường hoàn mỹ. Giờ phút này, hai người kín kẽ ôm cùng một chỗ. Tiêu vương phi còn thanh tỉnh, ngửi mùi hương thơm nhàn nhạt trên tóc tiểu vương phi, khó tránh khỏi cảm thấy có chút viên mãn tâm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận