Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 159:

Thược Dược và Dung ma ma len lén liếc nhau, tiểu thư nói gan nàng? Bé? Nhỏ?

Trước kia các nàng cũng cho rằng tiểu thư có lá gan nhỏ, bị người khi dễ cũng không dám đánh trả, nhưng từ sau khi tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn xung hỉ, tính tình tiểu thư càng ngày càng bạo, lá gan cũng càng ngày càng lớn.

Chẳng những dám khiêu chiến với lão gia và Kỷ thị, mà còn náo loạn đến mức Tô phủ gà bay chó sủa, lại còn có thể cùng Tiêu vương gia ở chung hài hòa như vậy, đây sao có thể là điều mà người bình thường có thể làm được?

Thế nhưng, tiểu thư mà mình bảo vệ, chỉ cần tiểu thư nói lá gan của các nàng cũng nhỏ, thì lá gan của các nàng cũng chỉ nhỏ như hạt vừng.

"Ngồi xe ngựa này không thoải mái?" Quý Tiêu Hàn đỡ tiểu vương phi ngồi dậy, ôn nhu hỏi nàng, đối với kết luận tiểu vương phi nói nàng lá gan nhỏ, Tiêu vương gia tiếp nhận vô cùng thản nhiên.

"Cũng tạm được, tiếng mưa rơi quấy nhiễu lòng người, nên không ngủ được." Có người cảm thấy nghe tiếng mưa rơi có thể tĩnh tâm đi vào giấc ngủ, nhưng Tô Oản Nhan là một trường hợp đặc biệt, mặc kệ là bản thân đời trước, hay là bản thân bây giờ, đều giống nhau không nghe được tiếng mưa rơi, chỉ cần nghe thêm mấy lần tiếng mưa rơi, trong lòng sẽ tuôn ra cảm giác phiền não.

"Cố nhẫn nhịn chút, đến thành trấn kế tiếp, sẽ an bài cho ngươi ngồi xe ngựa mới, bên trong xe sẽ được xử lý đặc biệt, có thể ngăn cách thanh âm của bên ngoài."

Quý Tiêu Hàn vừa nghe, lập tức ôn nhu dỗ dành tiểu vương phi,"Không bằng vương phi cùng bản vương đến chơi cờ, giết thời gian?"

Cũng may mắn qua nhiều năm như vậy, tư nghiệp trong tay hắn càng ngày càng nhiều, nếu không, sau khi trải qua dưỡng binh và xét nhà, thật đúng là không thể lưu lại bao nhiêu.

Theo kỳ nghệ của Tô Oản Nhan dần vào giai cảnh, thì tiếng mưa bên ngoài cũng len lút nhỏ đi, khi bọn họ đi tới thành trấn kế tiếp, mặt trời chiều đã ngả về tây, cầu vồng rực rỡ treo ở chân trời, hấp dẫn rất nhiều người qua đường dừng chân quan sát.

Quý Tiêu Hàn cười lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu thật dày, giao cho tiểu vương phi,"Được."

Hiện tại nàng phải làm duy trì mối quan hệ tốt với Quý Tiêu Hàn, đến lúc đó bàn chuyện hòa ly cũng có thể thuận lợi hơn.

Kỳ nghệ của Tô Oản Nhan thật sự quá kém, ở trước mặt cao thủ kỳ nghệ như Tiêu vương gia, hoàn toàn không đủ nhìn, nhưng Quý Tiêu Hàn lại cùng tiểu vương phi hạ cờ vô cùng nghiêm túc, vừa hạ còn vừa không quên chỉ đạo nàng chặn bản thân lại như thế nào, lúc chơi đến ván thứ năm, Tô Oản Nhan đã có thể miễn cưỡng thắng được một ván, mặc dù đó là do Tiêu vương gia vì dỗ thê tử vui vẻ, nên mới cố ý làm.

Quần áo trên người Thúc Minh Viễn cũng dính bùn, mang theo đội ngũ lưu đày một đường đi đến huyện nha, ánh mắt của những người trên đường nhìn bọn họ, vừa có tò mò lại vừa có ghét bỏ.

Tô Oản Nhan nghĩ nghĩ, gật đầu,"Được rồi, đến đây."

Trải qua nước mưa cọ rửa, không khí trong lành thấm vào lòng người, giống như tất cả bất bình cùng tâm sự đều bị cuốn đi theo.

Tô Oản Nhan không ngốc, nàng tất nhiên có thể nhìn ra bằng kỳ nghệ của nàng, xác suất có thể đánh thắng Quý Tiêu Hàn cơ bản bằng không, nhưng nếu Tiêu vương gia cố ý dỗ dành nàng vui vẻ, thì nàng cũng muốn được khen thưởng.

Ở cổ đại, hoạt động có thể dùng để giết thời gian quá ít, bọn họ ở trọng xe ngựa không gian có hạn này, hoạt động có thể chơi đùa lại càng hạn chế.

"Vậy ta cũng không khách khí, cám ơn!" Tô Oản Nhan cầm tiền không chút nương tay, có người nguyện ý dỗ dành ngươi, sao có thể không tiếp nhận.

Nhưng đội ngũ lưu đày của bọn họ lại phá hư phần tốt đẹp này, Thúc Minh Viễn sợ trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên trong trận mưa to vừa rồi hắn không dám làm cho đội ngũ dừng lại tránh mưa, cho nên, khi bọn họ tiến vào thành trấn, ngoại trừ người của phủ Tiêu vương, thì những người khác đều rất chật vật.

Tiểu vương phi ở trước mặt hắn càng ngày càng phóng khoáng, rất nhiều sở thích nhỏ của nàng cũng dần dần lộ ra, ví dụ như yêu tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận