Mở Màn Lưu Đày, Vương Phi Dọn Sạch Hoàng Thành

Chương 179:

Quý Tiêu Hàn khách khí lễ độ nói hắn mang theo nương tử tới Tuyền Châu thì đi ngang qua nơi đây, gặp mưa to, bất đắc dĩ muốn tá túc tránh mưa, hỏi thế có tiện hay không?

Tô Oản Nhan nhìn Quý Tiêu Hàn thuần thục nói chuyện như vậy, xem ra không phải lần đầu tiên làm như vậy.

Đại khái là nghe thấy bọn họ là phu thê, lão giả bên trong yên tâm, cửa gỗ chậm rãi mở ra, trong phòng không có đốt đèn, trong tay lão giả giơ một mồi lửa, đợi nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hai người bọn họ, nghi ngờ lại tiêu tan không ít, đặc biệt là nhìn thấy Tô Oản Nhan kiều kiều nho nhỏ, sắc mặt đã đông lạnh đến có chút tái nhợt, lão già nhường đường, để bọn họ vào nhà.

"Trong nhà đơn sơ, nếu hai vị không chê, thì cứ ở đây một đêm vậy."

Lão già nhìn ra, đôi phu thé nhỏ này quần áo hoa lệ, không giống nông hộ bình thường như bọn họ.

"Đa tạ!" Quý Tiêu Hàn ôm tiểu vương phi vào phòng.

Ông lão đốt một ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng, theo ánh sáng bọn họ nhìn thấy hộ nông gia này chỉ có hai gian phòng, cửa của một gian đang khép hờ, bên trong còn có thể nghe được tiếng ho khan của nữ nhân. Cửa của một gian phòng khác lại đóng chặt, lão giả đi về phía gian phòng đó, đẩy cửa ra, nói với bọn họ: "Đây là tức phụ nhi tử ta ở, hiện tại bọn họ ở trên trấn buôn bán nhỏ, không thường xuyên về nhà, các ngươi đêm nay ở gian phòng này đi."

"Cảm ơn." Tô Oản Nhan mở miệng nói cảm ơn.

Hiển nhiên, lão già muốn tìm hiểu cặn kẽ Tiêu Quý Hàn. Cũng đúng, người như bọn họ, vừa nhìn chính là những người bên người luôn có đám nô tài nha hoàn vây quanh, hơn nửa đêm lại chạy tới ở nhờ, tuy rằng thoạt nhìn không giống người xấu nhưng cũng không thể không hỏi rõ ràng một chút.

Lão già họ Tiệu, sinh ra và lớn lên ở thôn Triệu gia, có hai nữ một trai. Hai nữ nhi đều đã xuất giá, phu gia cũng đều là người thành thật trong thôn. Nhi tử duy nhất trong nhà cũng đã thành thân năm ngoái, tức phụ là nữ nhi thôn trưởng mới nhậm chức của thôn bên, hai phu thê tình cảm tốt, người lại chăm chỉ, dùng số tiền mà nhi tử tích lũy được ít tiền tiết kiệm khi đi làm công ở trấn trên, bây giờ mở một tiệm ăn sáng.

Một tiếng "nương tử" thân thiết lại tự nhiên khiến Tô Oản Nhan mềm lòng, khóe môi nàng cong lên,"Ừm."

Lão già cũng là người hàm hậu, thành thật, đi xa nhất cũng chỉ là lên trấn trên, kiến thức không nhiều lắm, trong lúc bất tri bất giác lại bị Quý Tiêu Hàn lừa gạt ngược lại. Không bao lâu sau, toàn bộ chuyện trong nhà sắp bị Quý Tiêu Hàn biết được toàn bộ.

Người nông gia phần lớn nhiệt tình hiếu khách, sau khi Tô Oản Nhan lại tạ ơn lão phụ nhân, Quý Tiêu Hàn nhận lấy thùng gỗ mà lão già lấy ra, đi đến trong bếp múc nước.

Lão giả thấy thế, trước hết đưa lão Phụ nhân thân thể không thoải mái về phòng nghỉ ngơi sau đó đi ra sau nhà bếp lấy mấy cái bánh màn thầu, hai chén cháo loãng cùng một đĩa dưa muối, nói với Quý Tiêu Hàn đang canh giữ ở cửa: "Bếp còn dư lại mấy cái màn thầu, nếu không chê, cho các ngươi lót bụng. Không biết công tử xưng hô như thế nào?"

Nữ nhân đang ho khan bên trong, nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, hô một tiếng: "Lão đầu tử?"

Cuộc sống mặc dù khổ nhưng gia đình hòa thuận, con dâu hiện tại đang mang thai tám tháng. Nếu không phải thời tiết hai hôm nay không tốt, đường không dễ đi thì nàng đã về nhà nghỉ ngơi chờ sinh.

Cái thùng nước kia cao chừng một mét, chứa đầy nước ấm lại càng nặng, nhưng Quý Tiêu Hàn chỉ dùng tay đã nhẹ nhàng thoải mái bưng vào: "Nương tử, nàng mau tắm nước nóng trước đi."

Lão giả vội vàng đi vào trong phòng, nói ra tình huống hai người bên ngoài muốn tá túc lại, sau đó, chợt nghe được một tiếng xào xạc, một lão phụ khoác áo khoác màu xám lam bước ra, khi đi ra, nhìn thấy cả người Tô Oản Nhan ướt đẫm, trên người khoác quần áo nam nhân cũng ướt, vội nói: "Tiểu nương tử, nước nóng trong bếp còn ấm, các ngươi có thể lấy lau qua, đệm chăn trong phòng đều đã phơi nắng cả rồi."

Lão hồ ly Quý Tiêu Hàn có thừa kinh nghiệm đối phó với những chuyện này, tuỳ ý nói chuyện với lão già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận