Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 10:

Chương 10:Chương 10:
Theo lý mà nói, Trần Tiểu Sinh kinh doanh buôn bán nhang đèn, kiểu chuyện không khoa học như yêu ma quỷ quái chắc hẳn ông ta cũng biết không ít, dù sao chỗ này chính là Hương Giang, dù có là ba mươi năm sau thì Hương Giang vẫn rất tin tưởng phong thủy huyền học.
Một cửa hàng phó của một cửa hàng nhang đèn như Trần Tiểu Sinh tại sao lại có vẻ như chưa từng tiếp xúc với những thứ kiểu này?
"Nhà các chú chưa từng thấy mấy thứ như vậy hay sao? Không phải chú nói người giấy nhà các người đều là làm thủ công, hương dây cũng toàn là tự tay cuốn, phẩm chất tốt nhất hay sao?"
Trân Tiểu Sinh khổ sở nói: "Đại sư, tôi sai rồi, đó là do tôi khoác lác, người giấy của nhà chúng tôi đều là đồ rẻ tiên được mua về, do công xưởng sản xuất với số lượng lớn, hương dây cũng là hương chất lượng kém, đều là thổi phồng với người khác thôi..."
Ông ta làm rất đến nơi đến chốn, nói ra tất cả những chuyện mình đã làm một cách khoan khoái sạch sẽ.
Bạch Trân Trân: "...'
Tổng kết lại chính là Trần Tiểu Sinh và anh của ông ta, Trần Tiểu Đông, hai người vẫn luôn không tin những thứ thần thần quỷ quỷ này, lại thấy cửa hàng nhang đèn làm ăn thực sự rất tốt, sau khi hoạch định lợi ích một chút, phát hiện có thể kiếm được lời nhiều, hai người lập tức mở ra một cửa hàng nhang đèn của chính mình.
Dù bọn họ không tin những chuyện này nhưng không ngăn được những người khác tin tưởng, anh em hai người lại còn khoác lác nên việc làm ăn của cửa hàng nhang đèn nhà họ luôn không tệ.
Hai người kinh doanh hơn một năm, việc làm ăn càng ngày càng tốt, tới tận bây giờ bọn họ cũng chưa từng trải qua những chuyện ly kỳ cổ quái kia, chính vì thế ông ta càng cảm thấy những điều này đều là lừa người.
Vừa rồi Bạch Trân Trân bắt người giấy đó từ trên người ông ta, Trân Tiểu Sinh ngay lập tức cảm nhận được có khác biệt, một loại cảm giác thoải mái đã lâu không thấy cuốn tới, cảm giác âm lãnh ngày trước cuốn lấy ông ta mãi cũng biến mất không còn thấy nữa.
Trần Tiểu Sinh tức khắc nhận ra Bạch Trân Trân có thể là một đại sư có bản lĩnh.
"Đại sư, đại sư, cô nhất định phải giúp tôi một tay, chẳng may người kia lại hạ một con người giấy nữa thì tôi nên làm cái gì mới phải đây..."
Nhìn dáng vẻ kinh sợ của ông ta, Bạch Trân Trân không nói đến cùng, cô chỉ chỉ cửa hàng nhang đèn bà Vương cách đó không xa, mở miệng nói: "Sau này đừng có tiệt đường làm ăn của nhà bà ta, đừng có nói xấu sau lưng người ta nữa thì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa."
Trần Tiểu Sinh bị dọa sợ nhảy dựng lên, đúng là làm khó cho thân thể mập mạp của ông ta khi phải làm động tác linh hoạt như vậy.
Ông ta không thể tin được nhìn về phía bảng hiệu cửa hàng nhang đèn của bà Vương, giọng nói cũng có chút thay đổi.
"Cái thứ chết bằm đó thực sự có bản lĩnh như vậy?!"
Nghe được câu xưng hô thứ chết bằm này, mặt Bạch Trân Trân trâm xuống trong nháy mắt: "Chú nói cái gì?" Trân Tiểu Sinh thấy Bạch Trân Trân biến sắc mặt liên vội vàng giải thích: "Đại sư, đại sư, tôi không phải đang nói cô, tôi nói cái thứ bà... bà già kia kìa.'
Ông ta tiến tới bên cạnh Bạch Trân Trân, nói hết những câu nói bóng nói gió của bà Vương cho Bạch Trân Trân nghe.
"Trước đó tôi còn tưởng mọi người chỉ đang nghi thần nghi quỷ ấy chứ, không ngờ bà ta thực sự có bản lĩnh.
Người ta là một bà mo có năng lực vậy mà ông ta còn ngày ngày cướp việc làm ăn của nhà người ta, bôi xấu danh tiếng của người ta, người ta không xử lý ông ta mới là lạ ấy chứ.
Ông ta có thể sống đến tận bây giờ đúng là phúc lớn mạng lớn.
Chân mày Bạch Trân Trân hơi nhíu lại.
Xem ra danh tiếng của bà Vương này đúng là không được tốt cho lắm, đoạt mối làm ăn thì nhất định phải ra tay trả thù người ta, người này đúng là quá tàn nhẫn.
Một đại lão về huyền học vừa ác vừa cay nghiệt như thế... cô có thể đối phó được thật sao?
Bạch Trân Trân cảm thấy cô chính là một người nửa chai nước bình thường, năng lực không lý giải được, cũng không biết vẽ bùa niệm chú gì, nhiều lắm thì chính là hai tay không trâu bắt cả chó đi cày.
Bây giờ cô rất nghi ngờ, không biết hai tay kia của mình có thể đối phó được bà mo này hay không.
Hẳn là... có thể chứ nhỉ?
Ít nhất bây giờ nhìn lại có vẻ như cô cũng không củi mục đến như thế.
"Được rồi, vậy mà cũng là người bán nhang đèn, điều gì cũng không biết mà vẫn còn dám bán, có thể sống tốt đến bây giờ cũng là nhờ mạng chú lớn."
Bạch Trân Trân không muốn tiếp tục phân tích cặn kẽ với Trân Tiểu Sinh ở đây nữa, hồn khí của A Bổn càng ngày càng yếu, nếu tiếp tục trì hoãn chỉ sợ tên kia sẽ xong đời.
Cô phải đi cứu người... cứu quỷ.
Trần Tiểu Sinh còn muốn tiếp tục cầu xin, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn ông ta một cái: "Tôi còn có chuyện phải làm, chú đi tìm người khác đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận