Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1017:

Chương 1017:Chương 1017:
Nói xong, Bạch Trân Trân lại tiếp: "Hơn nữa, bộ quân áo cháu mặc cũng hợp với giày đế bằng, giày cao gót chưa chắc đã có cảm giác như này, chuyện của con gái chú Cầu không nên biết, đừng hỏi nhiều."
Cầu Quốc Hoa: '...'
Bạch Trân Trân cũng đã nói như vậy rồi, Cầu Quốc Hoa còn có thể nói gì đây? Ông cười, lắc đầu một cái, đến khi Bạch Trân Trân cài chắc dây an toàn, lúc này ông mới cho xe rời đi.
Bây giờ vừa hay là thời điểm tan làm, trên đường có hơi tắc, Bạch Trân Trân cũng không vội vàng, trò chuyện câu có câu không với Cầu Quốc Hoa.
Có điều Câu Quốc Hoa vẫn có chút không yên lòng, Bạch Trân Trân hỏi đôi câu ông mới có thể đáp lại một câu, Bạch Trân Trân hỏi nhiêu hơn, Cầu Quốc Hoa nhân lúc đèn đỏ nhìn cô một cái, sau đó trả lời.
"Trân Trân à, chú lớn tuổi rồi, có chút chuyện không nhớ được, với cả trong một thời gian chú cũng chỉ có thể làm một chuyện, cháu đừng nói chuyện với chú bằng không chú không tìm được đường mất."
Thấy ông nói như vậy, Bạch Trân Trân cũng không thể làm gì hơn ngoài ngoan ngoãn im lặng không nói tiếp nữa.
Xe rất nhanh đã tới một cửa hàng tổng hợp lớn, Cầu Quốc Hoa đỗ xe xong hai người mới từ trên xe bước xuống.
Cầu Quốc Hoa lại nói: "Chờ thêm chút nữa đi, không vội."
Lúc phục vụ đưa hai người đi vào, bạch trân tân cười nói: "Chú Cầu, chú sớm đã muốn mời tôi ăn cơm? Nên mới đặt chỗ trước à?"
Có điều khi nhân viên phục vụ hỏi Cầu Quốc Hoa gọi món, ông lại bảo đối phương chờ thêm một chút, nói sau đó sẽ gọi thêm, nhân viên phục vụ không nói gì, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn riêng.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng, sau khi ngồi yên vị, Câu Quốc Hoa mới mở miệng nói: "Xem cháu nói này, chú có bao giờ làm chuyện gì mà không chuẩn bị? Nếu gọi cháu ăn cơm thì chắc chắn đã chuẩn bị xong từ sớm."
Nhà hàng đồ thái này mới khai trương nhưng làm ăn lại cũng không tệ, chính vì hai người tới sớm, Cầu Quốc Hoa còn đặt bàn trước, bằng không nếu phải chờ bàn thì sợ rằng hai người phải chờ thêm một thời gian rất lâu.
Bạch Trân Trân nháy mắt một cái, khó hiểu nhìn Câu Quốc Hoa: "Chú Cầu, đợi thêm lát nữa thì người vào nhà hàng này sẽ càng nhiêu hơn, bây giờ chúng ta không ăn thì còn phải chờ tới khi nào?”
Quảng trường thành phố Tân Thành là quảng trường trung tâm thương mại lớn nhất ở khu Sa Điền, Cầu Quốc Hoa đưa Bạch Trân Trân tới ăn một nhà hàng đồ thái, nhà hàng này ở tầng ba của trung tâm thương mại, hai người đứng trong thang máy tham quan, đi không bao lâu đã tới đó.
"Chuyện đó, nhà hàng đồ Thái này ăn ngon lắm, chờ chút nữa cháu nếm thử qua sẽ biết, Trân Trân à, chú..."
Nếu không rất khó giải thích chuyện bọn họ đã tới cả rồi mà Cầu Quốc Hoa lại có hành động ngu ngốc kiểu này, hành vi này có chút không đúng cho lắm.
Bạch Trân Trân nói xong, Cầu Quốc Hoa lại rơi vào trầm mặc, ông có chút lúng túng ho khan một tiếng, ánh mắt phiêu dạt bốn phía nhưng không đối mặt với Bạch Trân Trân.
Dáng vẻ này của ông khiến trong lòng Bạch Trân Trân sinh ra một cảm giác không đúng lắm, cô trầm ngâm trong chốc lát, cẩn thận quan sát Cầu Quốc Hoa một phen sau đó mở miệng nói: "Chú Cầu, chẳng nhẽ trừ chúng ta ra còn có những người khác tới đây?”
Bạch Trân Trân hỏi thẳng hết lần này tới lần khác, Cầu Quốc Hoa vẫn chẳng định nói cái gì, cứ khăng khăng kéo dài thời gian, tâm trạng tốt lành của Bạch Trân Trân đều bị đối phương làm cho tiêu hao tới mức gần như không còn, đôi mắt nhìn đối phương nhưng vẫn không nói một cái gì, cô bất ngờ đứng lên, lạnh mặt nói.
Thấy dáng vẻ này của ông, nụ cười trên mặt Bạch Trân Trân phai mờ dần, cô co ngón tay lại, nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, lãnh đạm mở miệng nói: "Chú Cầu, trả lời vấn đề của tôi, có phải chú còn hẹn những người khác đúng không?”
Khó trách, lúc trước Cầu Quốc Hoa cứ khăng khăng không nhận điện thoại của Bạch Trân Trân, kết quả hôm nay lại đột nhiên chạy tới dưới chân cao ốc nhà mình, còn nói phải dẫn cô đi ăn cơm, kết quả tới nơi lại không gọi cơm, chỉ gọi thức uống, ai nhìn cũng biết ông đang âm mưu cái gì.
Cầu Quốc Hoa vừa nhìn trái nhìn phải vừa nói nhưng không trả lời vấn đề của Bạch Trân Trân.
"Chú Cầu, nếu chú không muốn nói vậy thì đừng nói nữa, tôi còn có việc, đi trước một bước."
Mắt thấy Bạch Trân Trân sắp bỏ đi, Cầu Quốc Hoa nóng nảy đưa tay kéo túi của cô.
"Trân Trân, chú sai rồi, chú sai còn chưa được sao? Cháu bình tĩnh một chút trước, sao cá tính của cháu lại mạnh như vậy chứ? Cháu nể mặt chú Cầu, cháu ngồi xuống trước rồi nói sau có được không?”
Lại thấy Bạch Trân Trân chuẩn bị bỏ chạy, Câu Quốc Hoa thực sự không nén nổi, chỉ có thể thừa nhận một cách bất đắc dĩ.
"Trân Trân, cháu nghe chú nói, chuyện không phải là cái kiểu cháu nghĩ đâu... không phải, Trân Trân cháu đừng kích động như thế, Trân Trân, cháu nghe chú nói..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận