Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 1093:

Chương 1093:Chương 1093:
Kỳ Lỗi nhìn bóng lưng đi xa của Bạch Trân Trân, môi anh ta run lên như thể muốn gọi tên cô, nhưng nhìn bóng lưng sải bước rời đi của Bạch Trân Trân, rốt cuộc anh ta vẫn không gọi ra thành lời mà chỉ xách túi của mình, lặng lẽ đi theo cô.
Thôn Đào Gia cũng được coi là một thôn lớn nhưng cũng chỉ có bốn, năm mươi hộ gia đình mà thôi, có điều thôn lớn ở gần thôn Đào Gia cũng chỉ có mười mấy, hai mươi hộ gia đình, nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi mấy gia đình, thôn Đào Gia là tướng quân trong đám người lùn, là một thôn lớn được rút ra từ nhiều thôn nhỏ ở đây .
Bởi vì nguyên nhân này nên bảy tám thôn kế cận đều dùng chung một trường tiểu học, trưởng tiểu học cũng chỉ được xây ở thôn Đào Gia.
Tiểu học của thôn vốn nằm ở vị trí trung ương của thôn, thôn nhỏ không lớn, nhà cửa đều xây tụ chung lại một chỗ, từ cửa thôn tới trường học thực ra cũng không có xa lắm.
Chuyện xảy ra hơn nửa tháng trước đã khiến cho thôn này chịu đả kích trầm trọng, cả đoạn đường này Bạch Trân Trân phát hiện gần như nhà nào cũng treo lụa trắng, , bởi vì trời vừa mới đổ mưa, tiền vàng được rải đã bị nước mưa ngâm đến bẩn thỉu.
Đường trong thôn là đường đất, bởi vì rải quá nhiều tiền vàng nên con đường đất đều đã biến thành màu trắng loang lổ.
Sắc mặt Kỳ Lỗi rất khó coi, càng đi vào bên trong thì sắc mặt anh ta lại càng khó coi, cuối cùng trên trán anh ta đã toát ra một tâng mồ hôi.
Nhất là khi anh ta thấy một vài người có biểu cảm chết lặng đứng bên cửa, ngơ ngác ngây ngẩn nhìn lụa trắng ở bên ngoài, rõ ràng linh hồn còn ở trong thân thể nhưng bọn họ lại giống người mất hồn, ngây ngô nhìn ra.
Sức năng bất ngờ khiến cho Kỳ Lỗi không chống đỡ được thân thể của mình, hai đầu gối của anh ta mềm nhữũn, anh ta quỳ trên mặt đất.
Kỳ Lỗi lúc trước chưa bao giờ cảm nhận được sức nặng của sinh mạng, anh ta vẫn luôn là con cưng của trời, cao cao tại thượng, thứ anh ta đảm nhiệm trước giờ đều là thân phận chúa cứu thế, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới nếu anh ta không cứu tất cả mọi người thì thân nhân của những người chết sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Những sinh mạng anh đã từng coi không ra gì, khinh rẻ như không có chút sức nặng nào bây giờ lại hóa thành núi cao, gắt gao đặt trên sống lưng của anh ta.
Nhưng trải qua các thể loại chuyện, nghĩ đến chuyện anh ta thấy những linh hồn bị tàn phá kia, nhìn thêm một chút những người rõ ràng là còn sống nhưng lại giống như cái xác chết biết đi, cuối cùng anh ta cũng cảm thấy sức nặng của sinh mạng.
Anh ta cho rằng đó là chuyện đương nhiên, cứ coi như anh ta không cứu người, anh ta cứu mà không thành công, vậy chỉ có thể nói số mệnh của bọn họ đã là như vậy, người nhà của bọn họ cũng phải cảm kích anh ta mới đúng, dù sao cũng không liên quan tới anh ta nhưng anh ta lại cứu người, những người đó dựa vào cái gì mà không cảm kích anh ta?
Kỳ Lỗi cảm giác toàn thân mình đã sắp bị áp cho sụt xuống, trên mặt anh ta để lộ biểu cảm thống khổ, không khống chế được giơ tay lên che kín tim của mình.
Bước vào thôn này, chuyện xảy ra hơn nửa tháng trước không chịu khống chế bắt đầu xuất hiện trong đầu của anh ta, anh ta nhớ lại hôm đó bọn họ đi từ bên trong quỷ vực ra, dáng vẻ của những người dân trong thôn này khi phát hiện ra bọn họ không cứu tất cả những đứa trẻ ra ngoài.
"Con tôi mới có bảy tuổi! Nó không đáng chết, tại sao phải đoạt mạng của nó?!"
Từng tiếng chất vấn thê lương của phụ huynh những đứa trẻ kia tranh nhau tràn vào trong tai anh ta.
"Tại sao?! Các người không phải là huyền thuật sư hay sao? Các người thu tiên không phải sao? Tại sao lại không cứu được con tôi?"
Kỳ Lỗi che ngực há to miệng thở dốc, cảm giác hít thở không thông gần như ngập đầu khiến anh ta không ngóc đầu lên được, giữa lúc đang hoảng hốt, dường như anh đã ngửi thấy mùi tản ra sau khi giấy vàng bị đốt.
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?!"
Các thôn dân đã mất khống chế cảm xúc dùng hết loại thủ đoạn để công kích bọn họ, hồi đó lòng Kỳ Lỗi tràn đầy chán ghét, chỉ cảm thấy mấy người này bất chấp lý lẽ, nhưng hiện giờ khi anh ta bắt đầu chung góc nhìn với bọn họ, cảm nhận được sự thống khổ của bọn họ khi mất con, anh ta mới hiểu được bản thân cùng với các bạn của anh ta rốt cuộc đã hoang đường và máu lạnh tới cái mức nào.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ một chút, nếu bọn họ trải qua những chuyện giống như vậy thì chắc chắn bọn họ cũng hận không thể giết chết đối phương một cách thoải mái, rõ ràng không dùng hết toàn lực mà vẫn còn muốn đối phương phải cảm tạ ân đức, sao bọn họ có thể mặt dày vô SỈ tới cái mức độ đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận