Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 896:

Chương 896:Chương 896:
Trước đó lúc diễm quỷ giả khóc trước mặt Bạch Trân Trân thì một giọt nước mắt cũng không rơi, nhưng bây giờ nhìn thấy Vạn Chí Cường tỉnh lại, ánh mắt của cô ta đã thay đổi. Một lát sau, trong mắt của cô ta đã chứa chan nước mắt, có điều chỉ trong chốc lát, nước mắt đỏ máu đã thuận hai gò má rơi xuống cuồn cuộn. Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng nước mắt cô ta rơi là huyết lệ, thế nhưng lúc những giọt nước mắt đỏ máu thuận hai gò má tái nhợt lăn xuống thì lại không khiến người ta cảm thấy dữ tợn đáng sợ.
Nhất là Vạn Chí Cường, anh ta nhận ảnh hưởng lớn nhất, nhìn thấy diễm quỷ thế này, Vạn Chí Cường môi giật giật, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng.
Hai tay Bạch Trân Trân khoanh trước ngực, ánh mắt đảo qua một người một quỷ, mấy phút ngắn ngủi, cô đã tưởng tượng được một bộ truyện buồn dài một trăm ngàn chữ. Thậm chí cô cảm thấy mình và Diệp Thanh Mị còn là một ải trong trò chơi tình ái người quỷ chưa hết.
Sớm biết vậy thì nên để bọn họ tương thân tương ái, cô và Diệp Thanh Mi can dự nhiều chuyện bao đồng vậy làm gì?
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân khâu Diệp Thanh Mị một cái.
Diệp Thanh Mi: ”...'
Không phải chứ, cô ta trêu ai ghẹo ai? Chuyện này đúng là người ngồi trong nhà, mũ từ trên trời rơi xuống chụp xuống đầu.
Có điều Diệp Thanh Mị cũng biết bây giờ không phải là lúc mình lên tiếng, cho nên cô ta yên lặng đứng đó, chỉ là đôi mắt của cô ta không ngừng chuyển động, hết sức tò mò chuyện này làm thế nào diễn biến đến bước này.
Vạn Chí Cường: “Thật?”
Có lẽ là bởi vì dáng vẻ của diễm quỷ thê thảm quá mức, Vạn Chí Cường có chút không đành, anh ta quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, ấp úng hỏi.
Vạn Chí Cường "hả" một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác: "Tôi suýt chút nữa là chết rôi?"
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái, hỏi ngược lại: “Anh có biết anh suýt chút nữa là chết rồi không?”
"À ừm, Trân Trân, Ngọc Thư không phải người xấu... quỷ xấu, cô có thể thả cô ấy ra trước hay không?"
Bạch Trân Trân gật đầu, cô chỉ chỉ con diễm quỷ kia, dùng ngữ khí bình thản nói: "Đó là một con diễm quỷ, trước đó cô ta mượn nhờ giao hợp, đặt oán khí ở trên người anh, nếu không nhờ chị Thanh Mị phát hiện anh có vấn đề, đưa anh đến trước mặt tôi, chưa đến một tuần lễ, anh sẽ chết bất đắc kỳ tử"
Không phải chứ, chẳng lẽ Vạn Chí Cường đúng là người quen biết cũ của diễm quỷ này? À, không đúng, quỷ quen biết cũ? Thế nhưng người và quỷ khác đường, chả phải Vạn Chí Cường đã có bạn gái rồi sao? Sao còn quấn quýt với nữ quỷ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cô ta thật sự là tò mò muốn chết rồi.
Mặc dù cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tâng tháp, cứu người cũng là một loại công đức, nhưng từ đầu đến cuối Bạch Trân Trân luôn tin tưởng, nếu như người biết rõ có vấn đề, vẫn vội vàng muốn chết, vậy không cần đi hỗ trợ. Đó là tôn trọng vận mệnh của người khác.
Nói xong, Bạch Trân Trân chỉ chỉ con diễm quỷ kia, có lòng tốt nói: "Còn một chuyện, đó là một con diễm quỷ, bình thường thì diễm quỷ chỉ hút tinh khí, không tổn thương người, nhưng tôi không biết trước đó anh và cô ta có khúc mắc gì, khiến cô ta nhập vào trong cơ thể anh, bất cứ lúc nào cũng muốn lấy mạng của anh. Tôi không phải người thay trời hành đạo, khuếch trương chính nghĩa cái gì, lần này ra tay hỗ trợ, cũng là nể tình anh là đồng nghiệp của tôi. Nếu như anh muốn ở bên con diễm quỷ kia thì anh hãy đi qua bóc lá bùa trên người cô ta, đến lúc đó hai người có cùng chăn cùng giường, hay là chết chung, đều không có bất kỳ liên quan gì với tôi."
Bạch Trân Trân lạnh lùng nói những lời này, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều không có gì thay đổi.
Bạch Trân Trân gật đầu: "Tôi lừa anh làm gì?"
Anh ta lấy lá bùa bên trong miệng của diễm quỷ, đối phương ngân giọng nghẹn ngào gọi anh ta một tiếng: "Cường Tử... Em thật sự không phải cố ý muốn hại anh, em chỉ muốn đi cùng với anh mà thôi..."
Miệng diễm quỷ đang bị chặn nên không thể nói chuyện, cô ta mở to đôi mắt to nhìn Vạn Chí Cường, nước mắt đỏ máu thuận theo khóe mắt chảy xuống như thác đổ.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc của cô ta, Vạn Chí Cường chỉ cảm thấy trong lòng của mình giống như đang bị cái gì đó chặn lại, cảm giác nghèn nghẹn khiến anh ta khó chịu vô cùng.
Vẻ mặt Vạn Chí Cường thay đổi không ngừng, một lát sau, cũng không biết anh ta nghĩ đến chuyện gì, qua một lúc lâu sau, Vạn Chí Cường chậm rãi đi tới bên người con diễm quỷ kia.
Trên mặt Vạn Chí Cường hiện sự đau khổ, anh ta ức chế cảm xúc của mình, run giọng hỏi: "Ngọc Thư, tại sao em phải đối xử với anh như vậy? Em đã chết, nhưng anh còn sống, anh có bạn gái, anh sắp kết hôn, vì sao em đối xử với anh như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận