Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 232:

Chương 232:Chương 232:
Vương Uy đã khai, tiếp theo chính là đợi anh ta đỡ hơn một chút sẽ chuyển giao cho tòa án thẩm phán, anh ta lợi dụng tà thuật giết ba người, thứ chờ đợi anh ta chỉ có tử hình.
Chuyện ở đây đã xử lý xong, Bạch Trân Trân chuẩn bị về, trước khi đi, cô nghĩ tới gì đó, chân chừ một chút mới nói.
"Trưởng khoa Ông, Vương Uy anh ta quá tàn độc..."
Bạch Trân Trân còn chưa nói xong, Ông Tấn Hoa đã lên tiếng tiếp lời: "Bây giờ Vương Uy vẫn là bệnh nhân, bệnh nhân nên uống nhiều nước, tôi biết nên làm thế nào."
Sau khi nghe được lời của Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân có hơi kinh ngạc nhìn anh.
Ông Tấn Hoa thản nhiên nhìn Bạch Trân Trân, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo ra một độ cong nhàn nhạt.
"Cô Bạch, tôi làm như vậy, có vấn đề sao?"
Bạch Trân Trân cười theo: 'Không có, cho anh ta uống thêm nước mà thôi, có thể có lỗi gì?"
Cho anh ta uống nước, quả thực không có vấn đề gì.
Trải qua chuyện lần này, ngược lại khiến Bạch Trân Trân có cái nhìn khác về Ông Tấn Hoa, khi anh tiễn cô ra ngoài, Bạch Trân Trân không nhịn được, nhẹ giọng nói: "Trưởng khoa Ông, tôi tưởng anh sẽ ngăn tôi."
Cũng chỉ có những kẻ tu hành tà thuật uống vào mới có cảm giác không thoải mái, làm ác càng nhiều, tổn hại do nước tàn nhang mang tới cũng càng lớn.
Dù sao trong thế giới này, hiệu dụng của nước tàn nhang rất lớn, đặc biệt là nước điều chế thành từ tàn nhang thờ trước mặt tượng Quan Công, không nói cường thân tráng thể, nhưng ít nhiều cũng có thể mang tới một số lợi ích cho người.
Thực ra Bạch Trân Trân cũng không định cho Vương Uy uống nhiều nước tàn nhang như thế, nhưng Ông Tấn Hoa không ngăn cô, cô cũng thuận thế đút cho anh ta.
Ông Tấn Hoa mỉm cười: "Cô chỉ là cho anh ta uống nước mà thôi."
Chỉ là trong nước trộn thêm chút gia vị thôi, cũng đâu chết người? Không phải anh ta bị thương nhập viện sao? Nước tàn nhang còn có lợi hồi phục thân thể của anh ta.
Bạch Trân Trân vẫy tay với Ông Tấn Hoa, ngồi vào ghế lái phụ.
Ông Tấn Hoa còn đang đi làm, không tiện đưa Bạch Trân Trân về, cô cũng không cưỡng cầu, tự mình bắt xe rời đi.
"Có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi, tôi rất vui lòng giúp đỡ."
Chủ đề này dừng tại đây, trong lúc hai người nói chuyện, đã ra tới cổng bệnh viện rồi.
Cô rất đẹp.
Tiếp xúc càng nhiều, cũng càng hiểu rõ Bạch Trân Trân, hình tượng vốn đơn điệu ở trong đầu anh cũng dần trở nên phong phú hơn nhiều.
Hồi tưởng lại cảnh vừa nãy Bạch Trân Trân dứt khoát lưu loát trút nước tàn nhang cho Vương Uy uống, ánh mắt của Ông Tấn Hoa càng thêm nhu hòa.
Đưa mắt tiễn xe taxi rời khỏi tầm mắt của mình, biểu cảm trên mặt Ông Tấn Hoa mang theo sự ôn nhu mà ngay cả bản thân anh cũng không phát giác. Cho dù là khi đút nước tàn nhang cho người ta, động tác cũng sạch sẽ lưu loát, nét tiêu sái đó, nhìn rất thích.
"Chị không ngờ anh ta sẽ làm như vậy, sao anh ta có thể như vậy?"
Vương Uy đã bị bắt, hơn nữa đã thành thật khai nhận tội của mình, cô nên báo tin tốt này cho Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai.
Mà một bên khác, Bạch Trân Trân vốn muốn bảo tài xế taxi lái tới nhà tang lễ, nhưng nghĩ lại, cô đổi ý, bảo tài xế lái tới cao ốc Xương Mậu.
Đã xác nhận hung thủ là ai, tiếp theo còn có rất nhiêu chuyện cần xử lý, anh không có bao nhiêu thời gian ở đây nghĩ đông nghĩ tây.
Khi nghe Bạch Trân Trân nói sở dĩ Vương Uy sẽ lạnh lùng giết hại họ đều là bởi vì muốn cô ấy hồi tâm chuyển ý, Vương Lệ Mai ôm mặt khóc, thương tâm tới cực điểm, mắt cô ấy chảy ra một dòng lệ máu.
Sau khi phát giác tâm tư của mình lệch hướng, sắc mặt Ông Tấn Hoa có hơi vi diệu, anh thở nhẹ một hơi, quay người về bệnh viện.
Vương Lệ Mai không thể khống chế được cảm xúc của mình, oán khí trên người tăng vọt, sắp sửa hóa thành lệ quỷ, vẫn là Lý Kim Thọ nhịn đau đớn, ôm lấy Vương Lệ Mai bùng phát oán khí.
"A Mai, cái này không trách em, đều là lỗi của Vương Uy đó, cho dù em đồng ý với anh ta, dựa theo tính cách cực đoan đó của anh ta, anh ta cũng có vô số lý do ra tay với em..."
Chuyện giữa Vương Uy và Vương Lệ Mai, lúc hai người qua lại Lý Kim Thọ đã biết.
Lúc đầu khi hai người họ ở bên nhau, Vương Uy chơi trò ẩn giấu thân phận, nói là thăm dò người khác có thật lòng hay không, cho nên Vương Lệ Mai vốn không biết anh ta là phú nhị đại.
Cô ấy cho rằng Vương Uy giống như mình, điều kiện gia đình không tốt, cho nên bình thường tiêu tiền gì đó đều là Vương Lệ Mai trả.
Vương Lệ Mai là một người phụ nữ rất tốt, luôn cảm thấy chỉ cần hai người có tình cảm tốt, ai tiêu tiền cũng như nhau, cô ấy không để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận