Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang

Chương 819:

Chương 819:Chương 819:
Hạ Triêu Yến là người cuối cùng tiến vào, hiển nhiên cách Bạch Trân Trân gân nhất.
Thái độ Bạch Trân Trân đối đãi với anh ta vừa rồi làm cho trong lòng Hạ Triêu Yến cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng bảo anh ta xa lánh Bạch Trân Trân như thế nào mãi, anh ta lại muốn. Cho nên Hạ Triêu Yến thừa dịp đang đi thang máy, xê dịch dần dần đến bên người Bạch Trân Trân.
Anh ta vươn tay ra, muốn nắm tay Bạch Trân Trân, khi đầu ngón tay chạm tới Bạch Trân Trân, cô quay đầu nhìn sang Hạ Triêu Yến.
Bạch Trân Trân không nói gì, chỉ lặng yên nhìn Hạ Triêu Yến, trong cặp mắt xinh đẹp kia phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của Hạ Triêu Yến.
Bị cô dùng đôi mắt này nhìn, vẻ mặt Hạ Triêu Yến hốt hoảng trong tích tắt, chỉ cảm thấy dường như tâm tư của mình đã bị Bạch Trân Trân nhìn thấu, có điều cảm giác này tới nhanh đi cũng nhanh, rất nhanh Hạ Triêu Yến đã bình thường.
"Trân Trân, xin lỗi, anh sai rồi, chuyện này sẽ không tái phạm lần sau, em tha thứ cho anh có được hay không?”
Nói xong, tay của anh ta cầm chính xác vào tay Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân không có tránh khỏi tay của anh ta, vẻ mặt giống như băng tuyết đang tan rã, trở nên dịu hơn trước đó rất nhiều. Còn Hạ Triêu Yến lập tức được nước làm tới, cho dù là đang trong một thang máy kín người, anh ta vẫn biểu đạt áy náy của mình ra.
Cảm giác đau đớn nhỏ xíu từ miệng vết thương lan truyền, Hạ Triêu Yến chỉ sững sờ chốc lát, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Trong thang máy nhỏ hẹp đứng mười người, thang máy toa bên trong không khí có vẻ hơi đục ngầu, bởi vì nơi này không có hơi lạnh, cho nên nhiệt độ tự nhiên cũng so bên ngoài cao hơn rất nhiều.
Nói xong, Bạch Trân Trân đột nhiên trở tay nắm tay liễu Hạ Triêu Yến, móng tay dài của cô ấn vào mu bàn tay của Hạ Triêu Yến.
"Anh Triêu, lần này coi như thôi, nếu có lần sau, em sẽ không tha thứ cho anh."
Hạ Triêu Yến lời nói xong vê sau, Bạch Trân Trân giống như là bị anh cảm động, trên mặt thần sắc trở nên so trước đó càng thêm nhu hòa mấy phân.
Hạ Triêu Yến chỉ cảm thấy mu bàn tay của mình tê rần, lúc cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện trên mu bàn tay của mình đã xuất hiện mấy vệt máu.
"Trân Trân, đây là lần đầu anh hẹn hò, nếu như anh có chỗ nào làm không đúng, em cứ nói thẳng với anh là được, đừng có mặc kệ anh, Trân Trân, anh sai rồi, anh sẽ sửa, em đừng đẩy anh ra ngoài có được hay không?"
Hạ Triêu Yến không coi ai ra gì, Bạch Trân Trân cũng không kém bao nhiêu, những người khác trong thang máy giống như tấm nền, hoàn toàn không ảnh hưởng cuộc giao lưu giữa hai người.
Anh ta nhẹ giọng gọi một câu, không giấu được vẻ thâm tình lưu luyến trong mắt: "Có phải em đã tha thứ cho anh rồi đúng không?"
Nhìn thấy anh ta thế này, Bạch Trân Trân mỉm cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Đúng vậy, tha thứ cho anh rồi, chỉ cần sai lâm giống thế này anh không tái phạm, em sẽ không tức giận với anh nữa."
“Trân Trân..." Nói xong, Bạch Trân Trân ngẩng đầu, đáng thương nhìn về phía Hạ Triêu Yến.
Vừa rồi lúc Bạch Trân Trân ấn Hạ Triêu Yến đã dùng lực hơi mạnh, da trên mu bàn tay của anh ta đã bị ấn chảy máu, máu tươi từ miệng vết thương rỉ ra, Bạch Trân Trân dùng khăn tay cẩn thận từng li từng tí lau sạch sẽ, nhìn mấy vết máu kia, trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Trân Trân để lộ sự ảo não.
"Anh Triêu, xin lỗi, em không phải cố ý, anh sẽ không nổi giận với em chứ?"
Cô thả lỏng tay đang cầm tay Hạ Triêu Yến, sau đó giống như là nhận ra mình đã làm cái gì, Bạch Trân Trân lấy khăn tay từ trong túi ra, xoa xoa trên mu bàn tay của Hạ Triêu Yến.
Hiện tại cô thế này tốt hơn nhiều so với dáng vẻ lạnh như băng, bất cận nhân tình trước kia, khóe miệng Hạ Triêu Yến hơi cong lên, nở một nụ cười cưng chiều.
"Không sao, là anh làm sai, chỉ cần em có thể nguôi giận, bất kể anh làm cái gì cũng không đáng kể"
Anh ta còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy đã mở ra.
Con hạc giấy nho nhỏ kia phe phẩy cánh bay ra ngoài, Bạch Trân Trân cũng không màng nói thêm cái gì với Hạ Triêu Yến, vội vàng đi theo. Hai người Ông Tấn Hoa và Từ Phong đuổi theo sau đó, những cảnh sát khác trong thang máy cũng lần lượt đi ra ngoài. Hạ Triêu Yến còn có không ít lời muốn nói, có điều bị quấy rầy như thế chốc lát, những lời muốn nói đã không có cách nào nói ra tiếp. Anh ta cúi đầu nhìn những vết máu trên mu bàn tay, nghĩ đến dáng vẻ đau lòng của Bạch Trân Trân khi nhìn mu bàn tay của mình, tâm trạng vốn dĩ còn có chút băn khoăn lập tức tốt hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận